Chu Từ Thâm lười chẳng buồn để ý đến cô, đứng dậy rời đi.

Nhìn anh đi xa, Nguyễn Tinh Vãn cuối cùng cũng cảm thấy như mình được sống lại.

Chưa đầy một lúc, điện thoại của Bùi Sam Sam lại vang lên, cô thăm dò hỏi:

“Tinh Tinh, cậu còn sống không đấy?”

Nguyễn Tinh Vãn: “..........................…”

Chết đi sống lại.

Bùi Sam Sam lại nói:

“Không đúng nha, cậu không phải đang ở Nam Thành sao, sao tên khốn................. Chu tổng lại ở cùng cậu?”

Nguyễn Tinh Vãn cười khô hai tiếng:

“Chuyện này................. nói ra thì dài lắm.”

“ Thế thì nói ngắn thôi.”

“......................…”

Nguyễn Tinh Vãn đành phải kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra trong thời gian này, nhưng không đề cập đến việc Hứa Nguyệt là mẹ ruột của Chu Từ Thâm.

Bùi Sam Sam nghe xong thì không khỏi kêu lên:

“Tinh Tinh, sao tớ cứ cảm thấy hình như anh ta có chút thích cậu ấy nhỉ? Chuyện này vượt ngoài hiểu biết thông thường rồi.”

“Mình cũng không biết anh ấy nghĩ gì, dù sao thì nhiều nhất vài ngày nữa anh ấy sẽ đi thôi.”

“Thế còn cậu, cậu không về cùng anh ta sao?”

Nguyễn Tinh Vãn lắc đầu, định nói gì đó nhưng lại cảm thấy không có ý nghĩa gì.

Cô không muốn rời đi, chỉ là không biết đến lúc đó có thể theo ý muốn của mình không.

Nguyễn Tinh Vãn nói:

“Để xem đã, có thể không về thì tớ sẽ không về.”

Ít nhất ở đây, cô có thể tránh xa những chuyện phiền phức.

Sau khi cúp máy, Nguyễn Tinh Vãn nhìn đồng hồ, đã mười một giờ rồi.

Cô ngồi đến mức đau lưng, định xuống lầu đi lại một chút.

Trong sân, dì Tần đang hái rau cùng Hứa Nguyệt, thấy cô xuống thì hỏi:

“Tiểu Nguyễn, làm việc xong rồi à?”

Nguyễn Tinh Vãn nói:

“Chưa ạ, chuyện đó không gấp lắm, ngồi lâu quá nên cháu xuống đi lại một chút.” . Được cop𝒚 𝑡ại ﹛ 𝑇r𝖴m 𝑇ru𝒚e𝙣﹒𝑽𝖭 ﹜

Dì Tần lại nói:

“Đi lại nhiều cũng tốt, bây giờ bụng vẫn chưa rõ, sau này bụng lớn rồi muốn đi lại cũng không tiện.”

Nói chuyện vài câu, Hứa Nguyệt vào bếp nấu ăn.

Dì Tần kéo Nguyễn Tinh Vãn ngồi xuống bàn đá, khuyên bảo:

“Tiểu Nguyễn à, cháu và Tiểu Hàn thật sự không có khả năng gì sao?”

Khóe miệng Nguyễn Tinh Vãn giật giật:

“Không ạ, cảm ơn dì Tần quan tâm, cháu bây giờ thật sự không có ý định suy nghĩ về những chuyện này.”

“Không suy nghĩ sao được, dì nói cho cháu nghe, con gái phải biết nghĩ cho bản thân mình.”

Dì Tần thở dài

“Cháu nói xem, cuộc đời này rốt cuộc vì cái gì, không phải là vì muốn thoải mái, có người quan tâm chăm sóc sao.”

Dì Tần vừa nói, vừa nhìn về phía sau cô:

“Có đúng không, Tiểu Chu?”

Nguyễn Tinh Vãn: “......................…”

Chu Từ Thâm lạnh lùng ừ một tiếng, bước dài tới gần, ngồi xuống đối diện với Nguyễn Tinh Vãn.

Nghe có người đồng ý với quan điểm của mình, dì Tần càng thêm hứng khởi, nắm tay Nguyễn Tinh Vãn vỗ vỗ:

“Tiểu Nguyễn à, dì nói cho cháu biết, con người ấy à luôn phải nhìn về phía trước, chuyện đã qua thì cho qua đi, đừng nghĩ mãi về nó nữa, nếu cháu không thích Tiểu Hàn thì thôi, dì sẽ tìm người khác cho cháu, nhưng cháu cũng đừng nghĩ về người chồng cũ của cháu nữa, cậu ta chẳng ra gì đâu…”

“Dì Tần, dì Tần.”

Nguyễn Tinh Vãn vội ngắt lời dì Tần

“Dì thật sự hiểu lầm rồi, không như dì nghĩ đâu, chồng cũ của cháu...........................…”

“Cháu xem cháu đấy, chìm đắm quá sâu rồi, đến bây giờ mà vẫn còn nói đỡ cho người chồng cũ vô trách nhiệm đó.”

Dì Tần dường như cảm thấy mình không thể thuyết phục được Nguyễn Tinh Vãn, lại kéo Chu Từ Thâm vào

“Tiểu Chu à, công ty của cháu chắc có nhiều thanh niên ưu tú lắm nhỉ, giới thiệu vài người cho Tiểu Nguyễn đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play