"Phòng tôi có chút đồ ăn vặt.................. Chu tổng có thể giúp tôi lấy xuống được không?"
Nếu không phải mất điện khiến cô không tiện, thì cô sớm đã tự đi rồi.
Chu Từ Thâm đứng dậy: "Đợi đã."
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười với sự lạnh lùng của anh:
"Cảm ơn Chu tổng, chúng ở trong cái rổ nhỏ trên bàn sách, anh cứ lấy vài món là được."
Tầng hai.
Bàn của Nguyễn Tinh Vãn đặt ngay dưới cửa sổ, ánh trăng nhạt nhòa chiếu xuống mặt bàn, yên tĩnh và dịu dàng.
Chu Từ Thâm liếc một cái liền nhìn thấy rổ đầy đồ ăn vặt, anh không có hứng chọn lựa, liền cầm luôn cả cái rổ.
Anh vừa quay người đi được hai bước, chân không biết đạp phải thứ gì.
Chu Từ Thâm lùi lại một bước, cúi xuống.
.................................
Nguyễn Tinh Vãn chống tay lên bàn, nhìn những ngọn nến lay động trước mặt, hơi đăm chiêu.
Từ tối qua, thái độ của Chu Từ Thâm với cô bắt đầu trở nên rất kỳ lạ, mặc dù lời nói vẫn khó nghe như vậy, nhưng lại chăm sóc cô từ những chi tiết nhỏ, chẳng lẽ thật sự là do môi trường thay đổi con người?
Không biết đã bao lâu, đột nhiên trước mặt cô xuất hiện một vật.
Nguyễn Tinh Vãn thu hồi suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn cái rổ đầy đồ ăn vặt, cô định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, Chu Từ Thâm đã chịu hạ mình đi lấy cho cô đã là tốt lắm rồi, cô còn đòi gì nữa.
Cô nở nụ cười:
"Cảm ơn Chu tổng."
Chu Từ Thâm lạnh lùng nói:
"Thay vì chỉ biết nói cảm ơn, tốt hơn vẫn là ít tạo ra những việc gây phiền phức cho tôi."
Nguyễn Tinh Vãn bỏ qua lời anh nói, mở một túi đồ ăn:
"Chu tổng ăn không?"
"Không ăn."
Không ăn càng tốt, cô chỉ là lịch sự hỏi mà thôi.
Nguyễn Tinh Vãn nhai rôm rốp, ăn đồ ăn, tâm trạng cũng khá hơn nhiều.
Chu Từ Thâm ngồi bên cạnh cô, đôi mắt đen nhìn cô, một lát sau, đột nhiên lên tiếng:
"Nguyễn Tinh Vãn."
"Có chuyện gì vậy?"
Trong đêm tối, Chu Từ Thâm nhíu mày, cúi nhìn bụng cô, đôi môi mỏng động đậy, cuối cùng vẫn không nói ra lời còn lại.