Nghe cô nói vậy, Hàn Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, cười gượng:

“ Thì ra là vậy, tôi còn tưởng hiểu rất rõ về Chu tổng.”

Nguyễn Tinh Vãn chưa kịp đáp lời, thì từ phía sau vang lên một giọng nam không chút nhiệt độ:

“Tôi cũng cảm thấy cô Nguyễn khá là hiểu tôi "

“...................................”

Hàn Vũ vội vàng nói:

" Chu tổng, Tinh Vãn cô ấy không phải có ý đó..........."

" Tinh Vãn " Chu Từ Thâm lạnh lùng cười khẩy

" Gọi thâm mật như thế này, xem ra tổ trưởng Hàn và Cô Nguyễn quan hệ không tệ. "

Hàn Vũ căng thẳng tới mức không nói nên lời:

" Tôi................. tôi và Tinh Vãn..................."

Nguyễn Tinh vãn bình tĩnh nhìn Chu Từ Thâm nói:

“ Chu tổng có ý kiến gì với tôi thì cứ nói thẳng, sao cứ phải nhằm vào người khác.”

Chu Từ Thâm từ từ nhìn cô, ánh mắt lạnh như băng.

Hàn Vũ thấy tình hình căng thẳng, vài lần muốn nói nhưng lời đến miệng lại không thốt ra được.

Sau vài giây, Chu Từ Thâm lạnh lùng nói:

“Cô Nguyễn cũng tự coi mình quan trọng quá rồi.”

“Đã vậy thì tôi xin phép về trước.”

Nguyễn Tinh vãn nói rồi khẽ gật đầu với anh, rồi quay người rời đi.

" Tinh Vãn"

Hàn Vũ gấp gáp lên tiếng, rồi lại quay đầu nói với Chu Từ Thâm:

“Thật xin lỗi Chu tổng, tôi đưa Tinh Vãn lên xe rồi sẽ quay lại ngay.”

Nguyễn Tinh vãn đến cửa, đang đợi xe thì thấy Hàn Vũ đi theo ra, bèn nói:

“Tôi tự về được, anh không cần tiễn đâu.” Hàn Vũ nói:

" Không sao, tôi đợi em lên xe là được rồi.”

Nghe vậy, Nguyễn Tinh vãn cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu.

Hàn Vũ chỉ đứng cạnh cô mà đã cảm nhận được cơn giận của cô, sau một lúc do dự mới hỏi:

“Tinh Vãn, em và Chu tổng có quen nhau không?”

Nguyễn Tinh vãn sững sờ một chút, nhất thời không biết trả lời ra sao.

Hàn Vũ lại nói:

" Em từ Nam Thành tới, Chu tổng cũng vậy, trước đây hai người có hiểu lầm gì chăng?”

Thực ra chuyện này cũng không khó đoán, thái độ của hai người căng thẳng như vậy, hoặc là đã có hiềm khích từ trước, hoặc là không ưa nhau, nhưng Chu tổng quyền thế ngập trời, bận trăm công ngàn việc, làm sao có thể đối với một cô gái mới gặp lần đầu mà cố tình gây khó dễ.

Nguyễn Tinh vãn chuyển đến phố An Kiều Trường đã hơn nửa tháng, cô đối xử với ai cũng dịu dàng, tính tình tốt, hòa nhã, Hàn Vũ chưa bao giờ thấy cô nói chuyện với ai bằng thái độ như vậy.

Nguyễn Tinh vãn không biết nên giải thích như thế nào, đúng lúc đó xe tới, cô nói:

“Có gì mai nói sau nhé, tôi đi trước đây.”

Hàn Vũ gật đầu:

" Vậy em về tới nhà thì gửi tin nhắn cho tôi nhé.”

“Được.”

Xe taxi đi xa rồi, Hàn Vũ mới từ từ thu hồi ánh mắt, quay lại phòng riêng, thì thấy lãnh đạo hơi khó chịu:

" Tiểu Hàn, cậu đi đâu mà lâu thế "

“ Tôi................. ”

“Thôi được rồi, không cần giải thích nữa, Chu tổng đi rồi, hôm nay đến đây thôi.”

.....................................

Nguyễn Tinh vãn về đến nhà, thấy Hứa Nguyệt đã ngủ, bốn bề yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng thỉnh thoảng vang lên bên tai.

Cô ngồi trong sân, chống cằm nhìn lên trời.

Phía xa chân trời, mặt trăng từ từ ló ra, rồi nhanh chóng bị mây che khuất.

Nguyễn Tinh vãn cũng không biết mình đang nghĩ gì, vô thức thở dài. Khi cô thu tay lại, phát hiện tai trái trống trơn.

Chiếc khuyên tai không biết đã rơi mất từ lúc nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play