Nói được một nửa, cô ta biết mình lỡ lời, vội vàng che miệng lại.
Chu lão gia cau mày: "An An, nói rõ ràng xem, anh họ con làm sao?"
"Nói nghe xem, tôi làm sao?"
Giọng nói của Chu Từ Thâm từ phía sau truyền đến, không có một chút độ ấm, khiến sống lưng Chu An An lạnh toát.
Khí thế của Chu An An tức khắc yếu đi một nửa, ấp a ấp úng nói: "Không, không có gì.............."
Chu Tuyển Niên nói: "An An, nếu bây giờ mọi chuyện đã rõ rồi, chỉ là hiểu lầm, không cần thiết phải náo loạn nữa. Làm phiền bác trai bác gái đã đi một chuyến, còn không mau xin lỗi mọi người."
"Nhưng mà............."
Chu Từ Thâm thản nhiên nói: "Bây giờ vẫn chỉ là đính hôn mà thôi, cô muốn giải trừ hôn ước bất cứ lúc nào cũng được."
Chu An An không nói nữa, trong mắt tràn ngập vẻ không cam lòng.
Cuối cùng, vẫn là Chu Tuyển Niên ra mặt xin lỗi, mới bình ổn được sự bất mãn của ba mẹ Quý. Tuy Chu Tuyển Niên là sự tồn tại yếu ớt nhất của nhà họ Chu, thậm chí còn không bằng Chu An An, nhưng thái độ ôn hòa và lịch sự nhất, nếu chân anh không bị tàn tật, Chu thị cũng sẽ không như bây giờ, để Chu Từ Thâm một tay che trời.
Trước khi Quý Hoài Kiến rời đi, nhìn Chu Từ Thâm rất lâu, không xác định được có phải anh đã biết chuyện Nguyễn Tinh Vãn mang thai rồi không.
"Quý công tử.........." Chu Từ Thâm gọi anh lại, giọng nói bình thản: "Chuyện hôm nay tôi không hy vọng sẽ xảy ra lần thứ hai."
Bước chân của Quý Hoài Kiến khẽ dừng, đắn đo mấy giây mới hỏi: "Câu này của Chu tổng, là lo lắng cho Chu An An?" Chu Từ Thâm không trả lời, hỏi ngược lại: "Nó tốt xấu gì cũng gọi tôi một tiếng anh họ, lẽ nào tôi không nên?"
"Vậy đúng là không ngờ tới, Chu tổng tuy không phải là người chồng tốt, nhưng ít nhất cũng là một người anh trai tốt."
Vẻ mặt Chu Từ Thâm dần dần thu lại, lạnh lùng nhìn anh.
Quý Hoài Kiến hơi gật đầu, xoay người rời đi.
Chu Từ Thâm quay đầu lại, nhìn về phía Chu An An đứng đó không xa, Chu lão gia và Chung Nhàn ngồi trên sô pha, sắc mặt đều không dễ coi.
Chuyện này vốn là lỗi của Quý Hoài Kiến, nhưng ầm ĩ đến như vậy, Chu An An không lấy được bằng chứng ra, ngược lại giống như nhà họ Chu đang càn quấy vậy.
Chu lão gia nghiêm nghị nói: "An An, con đem chuyện này kể lại từ đầu đến cuối xem, rốt cuộc là Quý Hoài Kiến có chết cũng không thừa nhận, hay là con cố tình gây sự!"
"Con......................"
Chu Từ Thâm ở đây, Chu An An không dám làm càn, cũng may lúc này Chu Tuyển Niên lên tiếng, giải cứu cô ta: "An An còn nhỏ, lại quá thích Quý Hoài Kiến, có chút hiểu lầm cũng là khó tránh khỏi, may mà mọi chuyện đã được làm rõ rồi, nhà họ Quý bên kia cũng không nói gì."
Nói xong, Chu Tuyển Niên lại nói với Chu An An: "An An, lần sau không được như vậy nữa, em và Quý Hoài Kiến đều là người trưởng thành, nếu em muốn đi cùng cậu ta lâu dài, có mâu thuẫn gì hai người tự giải quyết với nhau là được, đừng ầm ĩ đến sự an bình của hai nhà."
Chu An An tủi thân cúi đầu: "Em biết rồi."
Chu Tuyển Niên đã nói như vậy, Chu lão gia cũng không phát tác nữa, nhịn một bụng tức không có chỗ phát tiết, lạnh lùng hừ một tiếng, chống quải trượng lên lầu.
Sau khi ông ta đi, Chung Nhàn cũng đứng dậy, liếc Chu An An một cái, lại nhìn Chu Từ Thâm một cái, có chút đăm chiêu rời đi.
Chu Tuyển Niên nói: "An An, em đưa anh về phòng đi."
Chu An An giống như được đại xá, vội vàng đồng ý, đẩy xe lăn của Chu Tuyển Niên vào thang máy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT