Bùi Sam Sam biết rằng Nguyễn Quân không phải là con người, hai chị em Nguyễn Tinh Vãn và Nguyễn Thầm từ nhỏ đã sống nương tựa vào nhau. Cô cũng biết rằng điều quan trọng nhất trong cuộc đời của Nguyễn Tinh Vãn chính là cậu em trai này của cô. Bây giờ Nguyễn Thầm lại bán đi thông báo nhập học, một tương lai đầy hứa hẹn như vậy, Nguyễn Tinh Vãn không tức giận mới kỳ lạ.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Nguyễn Thầm xuất hiện ở nhà Nguyễn Tinh Vãn.
Bùi Sam Sam cảm thấy mình không thích hợp ở đây trong hoàn cảnh như vậy, nên cô tìm lý do ra ngoài mua đồ.
Nguyễn Tinh Vãn lấy ra tấm thẻ mà Nguyễn Thầm đưa cho cô trước đó, đặt lên bàn:
“Là vì Nguyễn Quân sao?”
Tính theo thời gian Tiểu Thầm đưa tiền cho cô, vừa hay chỉ có hai ngày đó thôi.
Nguyễn Thầm đứng đó, không hỏi làm sao cô biết, cậu ta chỉ nói:
“Em sợ bọn họ không từ bỏ ý đồ. Đám người đó vốn là lòng tham không đáy với tiền, chuyện gì cũng có thể làm ra. Có số tiền này trên người, ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra, cũng có thể lo được cho bản thân”.
"Tiểu Thầm............................."
Nguyễn Thầm thản nhiên nói:
“Tốt nhất không nên dùng nó để trả nợ cho Nguyễn Quân, em từng nói là em sẽ nuôi chị rồi, số tiền trước mắt tuy rằng không nhiều, nhưng dù sao cũng có thể duy trì được trong một khoảng thời gian, sau này em sẽ................."
Nguyễn Tinh Vãn ngắt lời Nguyễn Thầm:
“Tiểu Thầm, em có biết việc từ bỏ thông báo nhập học này đối với em có ý nghĩa gì không?” Dừng một chút, Nguyễn Thầm mới nói:
“ Chị không phải cũng từ bỏ cơ hội đi Paris sao?”
"Chính là bởi vì chị đã từ bỏ một lần, biết mình đã mất đi những gì, cho nên mới không muốn để em phải hối hận."
"Không có gì mà phải hối hận cả, cho dù em không học đại học, em vẫn có thể......................."
"Em bây giờ mới có mười tám tuổi, nếu không học đại học, thì em muốn làm gì?"
Nguyễn Tinh Vãn nhìn chằm chằm tấm thẻ trước mặt.
"Hiện tại đem số tiền này trả lại cũng không thể thay đổi được cục diện đúng không?"
Nguyễn Thầm gật đầu.
Số tiền một trăm vạn này chẳng là gì trong mắt những người giàu có đó, nhưng đối với bọn họ, đây là một giao dịch đã hoàn thành và không có cơ hội hối hận.
Nguyễn Tinh Vãn nói: “Chuyện này chị sẽ xử lý, Tiểu Thầm, em hãy chờ tin của chị.”
Nguyễn Thầm không khỏi nhíu mày:
"Chị định xử lý như thế nào?"
"Chị sẽ nghĩ cách, Tiểu Thầm, em phải nhớ rằng em không được từ bỏ tương lai của mình vì chị hay bất cứ ai khác. Nếu............ lần này chị có thể thành công, em nhất định phải quay lại trường học, không thể dừng lại ở đây."
Nguyễn Thầm còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Nguyễn Tinh Vãn lại nói:
“Cứ tạm thời như vậy đi, chị buồn ngủ rồi, em cũng về sớm đi."
Nguyễn Thầm đi tới cửa, dường như nhận ra điều gì đó, quay người lại nói:
"Đây là lựa chọn của chính em, em có thể gánh vác mọi hậu quả, chị không cần phải xin cho em."
Nguyễn Tinh Vãn cười nhạt:
“Ai nói cho em biết rằng chị sẽ đi cầu xin anh ta, chỉ là một giao dịch mà thôi."
"Giao dịch cái gì?"
"Chuyện của người lớn, trẻ con đừng có quản, em lo học tập cẩn thận là được rồi."
Nguyễn Thầm:
"............................"
Lúc Bùi Sam Sam trở lại, Nguyễn Tinh Vãn đang ngồi trên ghế sô pha, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cô bước tới, nhẹ nhàng hỏi:
“Tinh Tinh cậu đã nói xong với tiểu Thầm hay chưa?”
Nguyễn Tinh Vãn thoát khỏi dòng suy nghĩ:
"Cũng tương đối rồi, ngày mai mình sẽ đi tìm Chu Từ Thâm, chắc không có vấn đề gì đâu."
"Tên đàn ông khốn nạn đó có thể đồng ý sao, anh ta không cười đã là tốt lắm rồi."
Nguyễn Tinh Vãn ngơ ngẩn nhìn về phía trước, mấy giây sau mới nói:
“Có thể chứ.”
Nói xong cô đứng dậy:
“Sam Sam, mình hơi buồn ngủ rồi, mình đi ngủ trước nhé.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT