Quý Hoài Kiến nói:

“Tinh Vãn, em không cần tự trách mình, anh cũng là đêm qua mới biết, không phải Chu An An kiên trì muốn đính hôn với anh, mà là Quý gia cần cuộc liên hôn này với Chu thị. "

Nguyễn Tinh Vãn đột nhiên không nói được gì, đúng vậy, trong cuộc hợp tác thương nghiệp trị giá hàng trăm triệu, thì tình yêu có thể đứng ở vị trí thứ mấy cơ chứ?

Một gia đình giàu có bề ngoài trông hào nhoáng, nhưng thực chất lại là nơi ăn tươi nuốt sống.

"Tinh Vãn, hy vọng em sau này có thể tìm được người mà bản thân yêu và người ấy cũng yêu em."

Trước đây họ không hề như thế này, chỉ là họ đã bỏ lỡ hết lần này đến lần khác.

Gần đây Quý Hoài Kiến thường xuyên suy nghĩ, nếu như bọn họ không có cuộc hẹn ở paris, bớt rụt rè và lí trí hơn, sớm nói ra những điều trong lòng mình thì có lẽ đã không đi đến bước đường này.

Một lúc lâu sau, Nguyễn Tinh Vãn mới cười nhạt:

“Hẳn là mãi mãi sẽ không có người như vậy.”

Quý Hoài Kiến trầm mặc, sau đó nói:

"Em và Chu Từ Thâm........................"

"Em và anh ấy không có khả năng, chỉ là có một số vấn đề chưa được giải quyết xong, đợi sau khi mọi việc được giải quyết rõ ràng, chúng em sẽ hoàn toàn không còn nợ nhau điều gì nữa, sau này cũng sẽ không có bất kì liên hệ gì nữa."

"Cũng tốt, Chu gia so với trong tưởng tượng phức tạp hơn rất nhiều, anh ta cũng không phải người tốt."

Quý Hoài Kiến tối nay còn có rất nhiều việc phải xử lý, cho nên cũng không ở chỗ này ở quá lâu. Nguyễn Tinh Vãn không muốn quay lại nơi ngột ngạt đó, cô đứng đó thổi gió mê mẩn nhìn hồ bơi lấp lánh. Cô không để ý rằng người mà cô vừa nói đang đứng cách đó không xa và đang nhìn mình, thần sắc lạnh lùng, trầm lặng, nét mặt nghiêm nghị của anh bị màn đêm che khuất, không thấy chút cảm xúc nào.

Cô thật sự dám nghĩ rằng, khoản nợ mà cô nợ anh, chỉ cần đem tiền trả hết là có thể giải quyết xong sao? Không biết đã qua bao lâu, Chu Từ Thâm lạnh lùng quay đầu lại, xoay người, đôi chân dài bước đi.

Cùng lúc đó, Nguyễn Tinh Vãn nhận được điện thoại của Bùi Sam Sam.

Bùi Sam Sam đến trường của Nguyễn Thầm, nhưng trường lại nói không có người nào tên Nguyễn Thầm đến để báo danh, cô chắc chắn không tin nên đã đi hỏi khắp nơi.

Nguyễn Thầm là quán quân cấp tỉnh và có số điểm cao nhất trong trường rất dễ dàng biết được, nhưng khi cô tìm thấy danh sách điểm cao của trường, cô phát hiện ra điểm số của người đứng đầu bằng với điểm của Nguyễn Thầm, nhưng người đó lại không phải là Nguyễn Thầm.

Người phụ trách của trường nghe xong liền chạy tới. Nghe tin cô đến gặp Nguyễn Thầm, anh ta lập tức im lặng, chỉ nói trong trường không có người như vậy rồi nhờ bảo vệ mời cô rời đi.

Nguyễn Tinh Vãn cầm điện thoại và nhắm mắt lại. Có lẽ cô đã biết chuyện gì đang xảy ra.

Đầu bên kia điện thoại, Bùi Sam Sam vẫn chưa hiểu rõ tình hình:

"Tinh Tinh, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? mình gọi cho tiểu Thầm thì cũng không liên lạc được, những gì mà người trong trường nói, mình thiếu chút nữa là đã nghĩ có phải bản thân mình nhầm lẫn gì rồi không.

“Khi trở về mình sẽ giải thích cho cậu sau nhé.”

Nguyễn Tinh Vãn mím môi

“Cậu tới cửa hàng tiện lợi nơi tiểu Thầm làm việc trước đó xem nó còn ở đó không.”

"Được, mình qua ngay đây."

Cúp điện thoại xong, Nguyễn Tinh Vãn đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi.

Cô dù sao đi nữa, cũng sẽ không bao giờ nghĩ tới, tiểu Thầm mang giấy thông báo trúng tuyển của mình đi bán, cậu ấy liệu có biết rằng việc này đối với cậu ấy mà nói....................

Lúc này, Nguyễn Tinh Vãn đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, không hiểu sao có chút gió lạnh, trong lòng cô có chút căng thẳng, vừa định quay người lại, liền cảm giác được có người đánh mạnh vào mình.

Trước mặt là bể bơi với những làn sóng bị gió thổi bay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play