Nguyễn Tinh Vãn mím môi không nói gì.

Cô thực sự không hiểu, nhưng cô cũng không muốn quá quan tâm đến chuyện của Chu gia.

Chu Tuyển Niên tiếp tục nói:

"Có một số chuyện, Từ Thâm có lẽ chưa từng nói cho em biết, anh và cậu ấy thật ra là cùng ba khác mẹ."

Nguyễn Tinh Vãn ngẩn người, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

“Từ Thâm cậu ấy là con của ba ở bên ngoài.”

Chu Tuyển Niên tự mình xoay xe lăn, chậm rãi nói:

“Năm mười tuổi anh bị tai nạn xe cộ, hai chân tàn tật, cả đời này đều sẽ không thể đứng dậy được. Nhưng Chu gia cần người thừa kế, nên ba anh đã đón Từ Thâm về đây, năm đó cậu ấy mới bảy tuổi. Mẹ anh vẫn luôn cảm thấy là do Từ Thâm đã lấy đi những gì lẽ ra phải là của anh, nên bà vẫn luôn không thích Từ Thâm.

Chu Quân Niên vừa nói vừa cười:

“Mặc dù việc anh bị tai nạn xe này, dù sao đi chăng nữa cũng không thể trách Từ Thâm, nhưng cách nghĩ của mẹ anh có chút hơi cực đoan, nên anh chỉ có thể ở giữa cố gắng hòa giải. Hơn nữa, từ khi Từ Thâm tiếp quản công ty, Chu thị phát triển nhanh chóng trong tay cậu ấy, và ngay cả ba anh cũng bắt đầu cảnh giác với cậu ấy. Sở dĩ họ nóng lòng muốn An An và Hoài Kiến đính hôn là vì họ muốn sử dụng quyền lực của nhà họ Quý để từ từ dịch chuyển cổ phần trong tay của Từ Thâm.”

Mặc dù những gì Chu Tuyển Niên nói rất mơ hồ, nhưng Nguyễn Tinh Vãn vẫn hiểu rằng Chu Từ Thâm thực chất là con hoang của nhà họ Chu. Bề ngoài, anh có vẻ là một CEO đầy quyền lực ở Chu thị, nhưng thực ra ba của anh vì thấy anh quá mạnh mẽ, lại sợ bản thân không kiểm soát được anh, liền bắt đầu muốn bồi dưỡng một người khác.

Nguyễn Tinh Vãn chợt hiểu ra rằng tại sao ba năm trước ba mẹ Chu Từ Thâm lại cố gắng hết sức để cô gả vào nhà họ Chu, bất chấp sự phản đối của Chu Từ Thâm.

Điều họ thực sự muốn là đứa trẻ trong bụng cô. Nguyễn Tinh Vãn vô thức đặt tay lên bụng, sau lưng toát mồ hôi lạnh.

Chẳng trách Chu Từ Thâm luôn từ chối sinh con. Nếu bây giờ nhà họ Chu biết được sự tồn tại của đứa trẻ này, họ nhất định sẽ dùng mọi thủ đoạn.......................... Chu Tuyển Niên lại nói thêm:

"Anh đã chứng kiến ​​Từ Thâm lớn lên. Mặc dù tính tình cậu ấy có chút lạnh lùng, lời nói thường tàn nhẫn, nhưng cậu ấy không hề gian sảo hay nham hiểm đâu. Trong cái giới ăn tươi nuốt sống như thế này, cậu ấy vẫn luôn rất tỉnh táo, hiểu rõ được thứ bản thân muốn là gì."

“Có lẽ vì từ nhỏ môi trường sống khác biệt nên Từ Thâm đã quen nhìn người khác bằng ánh mắt ác độc. Điều này cũng dẫn đến việc dù trong lòng cậu ấy muốn quan tâm đến ai đó, thì vẫn lạnh lùng và thờ ơ. Đôi khi em không thể nghe những gì cậu ấy nói được, em phải xem những gì cậu ấy làm, đó mới là con người thật của cậu ấy”.

Nguyễn Tinh Vãn muốn nói rằng những gì anh ấy làm không tốt hơn những gì anh ấy nói.

Đều là những việc mà con người không thể làm ra được.

Có thể thấy, anh trai Chu Tuyển Niên vẫn là nhìn ra những mặt đẹp đẽ của Chu Từ Thâm.

Chu Tuyển Niên thấy cô im lặng, lại nói thêm:

“Anh biết nói với em những lời này có thể không thích hợp lắm, nhưng Từ Thâm sẽ không bao giờ tự mình nói ra những lời này đâu, anh chỉ là không muốn em hiểu lầm cậu ấy, dẫn tới mối quan hệ giữa hai người.........."

Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười:

“Ý của những lời Chu tiên sinh nói tôi đều hiểu, cũng rất cảm ơn anh vì đã tin tưởng tôi như vậy, nói cho tôi biết những điều bí mật nhất về Chu gia. Tuy nhiên, tôi và Chu Từ Thâm đã ly hôn rồi. Cho dù anh ấy là người ngoài lạnh trong ấm hay là khẩu xà tâm phật, đều không liên quan gì tới tôi. Có điều Chu tiên sinh yên tâm, tôi sẽ không nói cho bất kì ai biết về những lời ngày hôm nay, nửa chữ tôi cũng sẽ không nói ra.”

"Tôi nghe người giúp việc nói, từ khi cô đến đây............."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play