Nữ tù nhân số hiệu 14146

Chương 1: Chuyến tàu kì lạ (1)


2 tháng


“Loảng xoảng…… Loảng xoảng……”

Lâm Tây bị đánh thức bởi một âm thanh vừa quen vừa lạ, cô cảm thấy cơ thể mình khẽ run lên, cố gắng mở to mắt chỉ nhìn thấy một luồng ánh sáng màu vàng mờ ảo. 

Đây là đâu?

Khi đã qua cơn mê man, trí nhớ của cô được phục hồi từng chút một. Tiếng phanh xe ồn ào và chói tai là ký ức cuối cùng của cô, đúng rồi… tai nạn xe hơi!

Hai mắt Lâm Tây đột nhiên mở to, đầu óc có chút không phản ứng kịp mà nhìn lên ánh đèn phía trên. Cô đang ở đâu? Đây là bệnh viện sao?

Vậy là cô chưa chết? Bị cả chiếc xe tải cán lên như thế mà vẫn còn sống? 

Đợi đến khi tầm nhìn của cô trở nên rõ ràng, đầu óc cô cũng hoạt động theo. Lâm Tây phát hiện có điều gì đó không ổn, cơ thể cô không hề đau đớn, cô không nằm trên giường bệnh mà vẫn giữ nguyên tư thế ngồi.

Khoan đã! 

Lâm Tây trợn tròn mắt, đây không phải bệnh viện! 

Đây là… Cô quay đầu quan sát xung quanh thì thấy mình như đang ở trên một đoàn tàu. 

“Ô……”

Lúc này, bên tai cô vang lên một tiếng còi lớn, dường như là để đáp lại suy đoán của cô. Đây quả thực là tiếng còi chỉ có ở tàu hỏa.

 Sau khi tiếng còi vang lên, toa tàu vốn vốn im lặng bắt đầu xuất hiện tiếng động, những người ngồi ở ghế khác đều bị đánh thức.

    “Xoẹt….xọet ”

  Chiếc radio trên tàu đột nhiên vang lên một tiếng chói tai như tín hiệu kém, sau đó là một giọng nữ ngọt ngào cất lên.

    "Xin chào các hành khách, chào mừng bạn đến với chuyến tàu này. Chuyến tàu này có số hiệu J14, đích đến là Phường 14. Nhân viên trên tàu sẽ cung cấp cho mọi người các dịch vụ tự phục vụ. Không hút thuốc, không đi lại xung quanh và không xuống tàu sớm. Bất kì ai vi phạm sẽ bị nhân viên bảo vệ xử phạt theo quy định về quản lý an toàn đường sắt. Điểm dừng tiếp theo là Chung cư Bảy Ngày…”

Thẳng đến lúc này Lâm Tây mới phát hiện cô không ở đây một mình. Cả toa tàu có vài người ngồi rải rác. Chỉ là bọn họ đã ngủ say, tầm nhìn của Lâm Tây không rõ lắm nên không phát hiện ra.

 Sau khi còi báo động và thông báo vang lên, những người khác lần lượt tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh giống như Lâm Tây.

  “Đây là nơi nào?”

 Lúc này, một nam sinh ngồi chéo đối diện Lâm Tây, mặc áo phông trắng, cạo trọc đầu, chiều cao trung bình, dung mạo trung bình, dường như là học sinh, có chút sợ hãi mà nhìn xung quanh, “Đây là đâu?”

 Ánh mắt Lâm Tây khẽ lay động nhưng không nói gì.

  “Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?”

 Càng lúc càng có nhiều người tỉnh dậy, Lâm Tây đếm được tổng cộng mười ba người trong toa tàu.

Trong số mười ba người này, có nam có nữ, có già có trẻ, đều ăn mặc khác nhau. Một số mặc áo phông và quần jean bình thường, một số mặc vest, và một số mặc váy dạ hội nhìn trông có vẻ rất đắt tiền.

Ví dụ như cô gái ngồi đối diện Lâm Tây trông chưa đến ba mươi tuổi có mái tóc mềm mại, mặc bộ váy dạ hội màu đỏ tươi cùng một chiếc vòng cổ đính kim cương. Lâm Tây liếc nhìn cô nàng hai cái, sau đó nuốt một ngụm nước miếng, khó khăn quay mặt đi.

Có tiền thật tốt, có quần áo đẹp, làn da lại trắng ngần không một vết mụn…

 “Hình như chúng ta đang ở trên một chuyến tàu hỏa !”

Phía sau Lâm Tây là một người đàn ông trung niên khoảng bốn, năm mươi với cái bụng bia trông như đang mang bầu bảy tháng. Người đàn ông rời chỗ ngồi, đứng giữa lối đi nhìn xung quanh.

Đây quả thực là một toa tàu, hơn nữa nó đã khá cũ, không giống một chiếc tàu có thể đi được những năm gần đây.

  “Tại sao tôi lại ở trên tàu?!”

 Một người phụ nữ trung niên mặc áo sơ mi hoa sẫm màu đứng cạnh người đàn ông trung niên, sợ hãi nói: “Tôi phải về nhà nấu cơm cho con trai tôi. Nó chỉ đuợc nghỉ trưa 2 tiếng thôi, nếu không ăn thì buổi chiều phải mang bụng đói đi học mất..."

Lúc người phụ nữ đang nói, cô gái ngồi bên trái phía bên kia lối đi của Lâm Tây có vẻ mặt như sắp khóc. Từ mái tóc đuôi ngựa và bộ đồng phục học sinh, có thể thấy cô bé chỉ là một học sinh trung học.

 "Ai đã đưa chúng ta đến đây?" Cậu học sinh mặc áo phông trắng vừa lớn tiếng hỏi vừa quan sát xung quanh 

Những lời này lập tức nhắc nhở một số người.

 “Chúng ta không phải bị bọn buôn người bắt đấy chứ!?”

 “Chẳng lẽ là buôn bán nội tạng?”

 “Chính xác thì chuyện gì đang xảy ra vậy...”

 "Mọi người, xin hãy bình tĩnh!" Lúc này, phía sau đột nhiên có người lên tiếng. Lâm Tây nhìn sang, đó là một người đàn ông mặc vest khoảng ba mươi tuổi.

Người đàn ông có thân hình cao lớn với bộ vest vừa vặn và mái tóc được chải gọn gàng. Anh ta có làn da trắng và vẻ ngoài ưa nhìn. Nếu lúc bình thường, đây là kiểu soái ca mà Lâm Tây sẽ nhìn lại hai lần khi gặp trên phố.

Anh ta đứng ở lối đi với vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói đều đều và đầy uy lực.

 "Mọi người, xin hãy im lặng!" Người đàn ông giơ tay lên và cố gắng xoa dịu mọi người. Anh ta nói: “Mọi người đừng hoảng sợ. Mặc dù tình huống của chúng ta bây giờ rất kỳ lạ, nhưng hoảng loạn cũng không giúp ích đuợc gì. Truớc tiên mọi người hãy bình tĩnh lại đã, không cần suy đoán lung tung. Chúng ta không phải bị bọn buôn người lừa bán ...”

Anh ta chưa kịp nói xong đã bị người phụ nữ trung niên mặc áo sơ mi hoa sẫm màu cắt ngang, “Làm sao anh biết đuợc? Hay anh là đồng bọn với chúng nó?”

Người đàn ông bị ngắt lời cũng không tức giận. Anh ta bất đắc dĩ chỉ vào ông cụ tóc bạc đang ngồi trước mặt mình, “Chưa nói đến việc có buôn người cũng sẽ không bắt người già, cô nghĩ thử xem, có kẻ buôn người nào lại chọn tàu hỏa làm phương tiện để bắt cóc nhiều người như vậy? ”

Những gì người đàn ông mặc vest nói đều có lý. Sau khi mọi người bình tĩnh lại, họ cũng nhận ra tình huống này không thể là bị một tổ chức buôn bán nội tạng bắt được.

“Tôi tin rằng mọi người cũng không hiểu tại sao mình lại xuất hiện trên chuyến tàu này, bởi vì tôi cũng vậy.” Người đàn ông trịnh trọng nói: “Nhiệm vụ cấp bách nhất bây giờ là tìm hiểu xem chúng ta đang ở đâu, đây là chuyến tàu gì và nó sẽ đi đến đâu, trạm tiếp theo là nơi nào?"

Con người khi hoảng sợ sẽ vô thức làm theo chỉ dẫn của người khác. Người đàn ông mặc vest dường như đã quen với việc lãnh đạo, anh ta động viên những người khác chỉ bằng vài lời nói.

 “Kiểm tra xem điện thoại có còn trên người mình không đã." Người đàn ông mặc vest nói.

Anh vừa dứt lời, hầu hết mọi người đều bắt đầu lục tìm điện thoại di động. Lâm Tây không động đậy, bởi vì điện thoại ở trong tay cô. Trong lúc mọi người đang hoảng loạn, Lâm Tây đã lấy điện thoại di động ra, nhưng không có tín hiệu, điện thoại cũng trở nên vô dụng.

Người phụ nữ mặc váy dạ hội đối diện cũng không nhúc nhích, lúc này thấy Lâm Tây nhìn qua, chớp chớp mắt với Lâm Tây.

 “Điện thoại vẫn còn!”

Có người còn thầm lên tiếng cảm ơn trời phật, nhưng ngay sau đó lại hoảng hốt, “ Tại sao lại không có tín hiệu?”     

“Tôi cũng không có…”

Tất cả đều mang theo điện thoại di động nhưng không có tín hiệu.

Người đàn ông mặc vest vẻ mặt nghiêm túc, anh vừa kiểm tra qua thấy điện thoại không bị hỏng, thẻ điện thoại cũng ở bên trong. Nếu điện thoại của mọi người đều không có tín hiệu có nghĩa là có thiết bị chặn sóng ở gần đây.

Anh đi về phía cửa sổ để tìm hiểu tình hình bên ngoài.

Nhưng ngoài cửa sổ chỉ có một mảnh sương mù mênh mông, cái gì cũng không nhìn thấy.

"Đây là tàu hỏa, trên một chuyến tàu chắc chắn không chỉ có một toa chở khách. Chúng ta đi sang các toa khác xem xét tình hình. Tôi sẽ đi tìm nhân viên đoàn tàu." Người đàn ông mặc vest nói xong rồi quay lại, chuẩn bị đi tìm người. 

Một số người đang đứng cũng từ trong mộng tỉnh lại, đi về phía những toa xe khác.

Lúc này, người phụ nữ mặc váy dạ hội ngồi đối diện Lâm Tây vẫn đột nhiên lên tiếng.

Giọng cô ta có chút lạnh lùng: “Tôi khuyên mọi người nên suy nghĩ lại. Thông báo lúc truớc có nói không được đi lại lung tung.”

Người đàn ông mặc vest lập tức đưa mắt nhìn người phụ nữ đang nói. Mắt anh ta có chút u ám nhưng giọng nói lại rất dịu dàng và chân thành: “Phương tiện công cộng không phải đều cấm đi lại sao. Hơn nữa, chúng ta không phải tùy tiện đi lại mà là đi tìm hiểu tình huống hiện tại là thế nào, đuợc chứ?”

Người phụ nữ hơi cau mày, còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng người đàn ông mặc vest lại nói: “Không được đi, vậy cô muốn mọi người không làm gì cả mà cứ ở lại đây à?”

Lời nói của người đàn ông mặc vest rõ ràng đã kích động mọi người, những người định đi sang toa khác đều nhìn người phụ nữ bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.

Người phụ nữ cười khẩy, quay mặt đi không nói gì thêm nữa.

Người đàn ông mặc vest mỉm cười, quay người lại nói: “Đừng trì hoãn, chúng ta đi đến toa xe khác trước để kiểm tra tình hình.”

Trong xe tổng cộng có mười ba người, ngoại trừ Lâm Tây và người phụ nữ mặc váy dạ hội, còn có ông cụ ngồi sau người đàn ông mặc vest, nữ sinh cấp hai với khuôn mặt đầy nước mắt, người đàn ông ngồi trong góc và chàng trai mặc áo phông trắng vừa lên tiếng đều không nhúc nhích, những người còn lại xem như đều đi sang toa khác. 

Không, ngoại trừ sáu người họ, người đàn ông mặc vest đã huy động mọi người cũng không hề di chuyển.

Ngoài mặt nói sẽ đi sang nơi khác tìm nhân viên phục vụ nhưng anh ta không rời khỏi toa mà vẫn luôn đứng ở đó.

“Bang-dang... bang-dang...”

Cùng với âm thanh chuyển động của đoàn tàu, sáu người rời đi mở cửa phía trước và phía sau, chia thành hai nhóm tiến vào hai toa khác nhau. Người phụ nữ mặc váy dạ hội liếc nhìn người đàn ông mặc vest, thấp giọng nói: “Hừ, đúng là không phải dạng tốt lành gì, chỉ biết lừa gạt người khác."

Dứt lời cô nàng nhìn về phía Lâm Tây, bỗng nhiên nói: “Cô cũng nhìn ra phải không? Chỗ này có gì đó không đúng lắm."

Lâm Tây không nói gì, người phụ nữ cười cười, dường như hiểu ra điều gì. Cô hỏi Lâm Tây: “Cô vẫn luôn không nói chuyện có phải vì phát hiện ra chuyện gì hay không?”

Lâm Tây im lặng nhìn cô một lát, giơ ngón tay chỉ vào cổ mình, sau đó lắc đầu.

Người phụ nữ có vẻ ngạc nhiên, sau đó thương hại nói: “Cô bị tàn tật à?"     

"..." Lâm Tây ho nhẹ, khàn giọng nói: “Tôi vừa mới phẫu thuật cắt amiđan.”

Bác sĩ bảo dạo này cô nên nói ít nhất có thể, tốt nhất là không nên nói gì cả, nên cô mới coi im lặng như vàng.

Người phụ nữ chợt nhận ra, nhìn Lâm Tây. Đối với cô, cô gái trẻ trước mặt thực sự rất kì lạ. Cô trông rất trầm lặng, giống như một sinh viên đại học nho nhã. Nhưng phong cách ăn mặc lại có chút kỳ quái. Quần áo trên người cô có nhiều màu sắc sặc sỡ, kiểu dáng lại giống như quần áo cổ xưa hoặc một loại quần áo dân tộc thiểu số nào đó.

Trông vừa lạ vừa đẹp mắt. 

“Cô là cosplayer à?" Người phụ nữ hỏi Lâm Tây.

Khóe miệng Lâm Tây giật giật, đây không phải lần đầu cô bị hiểu lầm.

 “Không.” Lâm Tây xua tay, không có ý định nói thêm gì nữa.

Thật ra cô đang mặc quần áo đi làm. Mà Lâm Tây từ truớc đến nay không muốn nhắc về công việc của mình với người khác. Bởi vì công việc của cô là... một *bà cốt.

Đó là nghề chỉ có ở một số vùng nông thôn, thường được gọi là *Khiêu đại thần. 

 

 

*Bà cốt: Người có khả năng đặc biệt, có thể cho thần linh, ma quỷ, hồn người đã chết mượn thể xác (xương cốt) của mình trong chốc lát, qua đó nói các linh hồn này có thể phán bảo, giao tiếp với người đang sống.

*Khiêu đại thần [跳大神]: Nhảy gọi thần, tiếng Mãn là samdambi, là một nghi thức của đạo Shaman tộc Mãn để cầu thần Shaman giải quyết các vấn đề chữa bệnh, trừ tai, cầu phúc, xem bói, tiên đoán. 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play