Rất nhiều người, thật sự rất nhiều người, trong phòng ra ra vào vào rất nhiều người.
Thiếu niên đứng bên kia, trong phòng ồn ào làm hắn thoạt nhìn càng đáng thương.
Ta vùng vẫy thoát khỏi cái ôm của nương, chạy đến bên cạnh hắn, kéo tay hắn nói:
"Ngươi muốn tới trong lòng nương ta không?Nương ta ôm ôm liền không buồn nữa rồi."
Hắn gạt tay ta ra, chạy vào nội điện. Ta có chút xấu hổ nhìn nương ta.
Nương ta cười cười sờ đầu ta nói không sao đâu.
Hoàn Hoàn cũng học nương, sờ sờ đầu ta nói: "Không sao đâu."
________
Ngày đó chúng ta đứng ở đại điện rất lâu rất lâu.
Lâu đến nỗi ta từ có chút đói, đến rất đói, hoàng hậu mới từ trong nội điện ra nói với nương đưa bọn ta về nhà.
Nương thả bọn ta ra tiến lên ôm lấy hoàng hậu nương nương.
Ta đã nói rồi mà, thương tâm nhất định sẽ cần nương ta ôm ôm.
Lúc nương dắt chúng ta ra đến cửa cung, ở cổng nhìn thấy cha ta và vị bá bá vẫn luôn đứng bên cạnh hoàng thượng.
Cha ta nhìn đi nhìn lại ta và Hoàn Hoàn, ta nghi ngờ ông ấy không phân biệt được ta và Hoàn Hoàn.
Ta không muốn làm ông ấy khó xử, vừa muốn nhắc nhở người ta là Nhĩ Nhĩ, ông ấy liền nhìn chằm chằm ta, ngồi xổm xuống mặt đối mặt với ta.
Cha ta nói: "Nhìn thấy ca ca kia chưa?"
Ta nghĩ nghĩ, hôm nay chỉ nhìn thấy một ca ca, chính là ca ca bên cạnh hoàng thượng.
Ta: "Là ca ca xinh đẹp bên cạnh hoàng thượng bá bá sao?"
Cha ta: "Đúng, chính là ca ca xinh đẹp kia."
Ta: "Dạ, nhìn thấy rồi, hắn thoạt nhìn rất khổ sở."
Cha ta: "Ừm, vậy con có nguyện ý đi an ủi an ủi hắn không?"
Ta suy nghĩ một chút, ta có chút không nguyện ý, bởi vì hắn vừa mới gạt tay ta ra, nhưng mà hắn thoạt nhìn thật sự rất buồn, ta lại cảm thấy ta có thể lại đi an ủi hắn, giống như nương ta ôm ôm hắn có lẽ hắn sẽ vui lên.
Ta nói: "An ủi hắn giống như nương an ủi con, hắn sẽ không buồn nữa đúng không?"
Cha ta: "Đúng."
Ta nói: "Vậy con nguyện ý."
Ta nói xong, viền mắt cha ta liền đỏ lên, cha ta và nương ta rất quen thuộc, ta và nương ta rất quen thuộc, ta muốn hỏi nương cha làm sao vậy, ngẩng đầu nhìn nương ta, nàng khóc rồi.
Ta không biết mọi người làm sao vậy, ta ngơ ngác nhìn Hoàn Hoàn, nàng cũng ngơ ngác nhìn ta.
Ta ngơ ngác một hồi lâu, bá bá bên cạnh cha ta nói:
"Thẩm tướng quân, hoàng thượng còn đợi chúng ta đáp lời!"
Cha ta không để ý hắn, bàn tay to của ông ấy vuốt đầu ta nói:
"Nhĩ Nhĩ, sau này đại danh của con chính là Thẩm Đường Châu, có được không?"
Nhớ lại hoàng hậu nương nương mỗi lần đều hỏi ta và Hoàn Hoàn ai là Thẩm Đường Châu, ta liền thấy nàng phiền, ta rõ ràng từng nói với nàng, ta tên Nhĩ Nhĩ, nhưng nàng luôn luôn không nhớ.
Ta cũng đồng dạng nói cho hoàng thượng, ngài liền nhớ kỹ, ngài mỗi lần đều biết ta tên Nhĩ Nhĩ.
đam mỹ hàiTa trả lời cha ta:
"Vậy sau này hoàng hậu nương nương hỏi bọn con ai là Thẩm Đường Châu, con liền có thể trả lời nàng, con tên là Thẩm Đường Châu đúng không?"
Cha ta: "Đúng, Nhĩ Nhĩ thật thông minh."
Ta nói: "Được, vậy con liền tên là Thẩm Đường Châu."
Bá bá bị cha ta lạnh nhạt một bên đột nhiên nói: "Thẩm tướng quân, thời gian không còn sớm nữa, một lúc nữa cửa cung phải khóa rồi."
Cha ta: "Đã biết, tiểu nữ liền phiền toái Lý công công rồi."
Lý công công đi tới dắt một tay khác của ta, hắn nhìn cha ta sau đó lại khó xử nhìn nương ta nói:
"Thẩm phu nhân, chúng ta phải quay lại phục lệnh!"
Nương ta nắm tay ta càng chặt hơn, tay ta đều có chút đau rồi.
Cha ta nhìn nương ta nói: "Yến Yến, buông tay đi!"
Nương ta liền buông tay ta ra, sau đó lại gắt gao ôm chặt ta, nói xin lỗi.
Nhớ lại mỗi lần nương đi biên quan thăm cha, đều sẽ đem ta và Hoàn Hoàn tới nhà ngoại tổ phụ, nương ta cũng là không nỡ ôm chặt ta như vậy.
Nhưng ở nhà ngoại tổ phụ, ta cũng không cần phải đọc sách viết chữ, học quy củ.
Đợi bọn ta chơi đủ rồi, nhớ nương rồi, nương ta sẽ đột nhiên xuất hiện đón bọn ta về.
Ta an ủi nương: "Nương, người đừng buồn nữa, đợi con nhớ người rồi, lại đến đón con nhé!"
Nương ta nói được.
Ta được vị bá bá kia dẫn tới một cung điện so với cung của hoàng hậu nương nương còn lớn hơn.
Trong điện có một cái giường rất to, hoàng thượng nằm trên giường, bên giường là hoàng hậu nương nương và vị ca ca kia.
Ta nhìn thấy vị ca ca kia, chạy tới nắm lấy tay hắn, sợ hắn lại gạt tay ta ra, lần này ta gắt gao nắm chặt.
Thấy hắn vẫn là bộ dáng rất buồn, ta vừa định mở miệng kêu hắn đừng buồn nữa, hoàng thượng liền gọi ta qua.
Hoàng thượng: "Nhĩ Nhĩ, qua đây với bá bá nào."
Ta đến bên giường, hoàng thượng nâng tay sờ đầu ta.
Tay của ngài không có ấm áp như tay cha, lúc cha sờ đầu ta, ta cảm thấy rất ấm áp.
Ông ấy chỉ vào vị ca ca kia nói: "Nhĩ Nhĩ, ca ca kia có dễ nhìn không?"
Hắn so với đám ca ca bên nhà ngoại tổ phụ còn đẹp hơn, ta gật đầu nói dễ nhìn. Ông ấy lại ha ha ha cười không ngừng.
Ngài lại nói: "Ca ca kia động chút là khóc, con có nguyện ý ở bên, an ủi hắn không?"
Nghĩ đến việc ta đã đáp ứng cha nương an ủi hắn, ta nói:
"Con nguyện ý, nương đã dạy con làm sao để dỗ dành tiểu hài tử hay khóc rồi."
Vị ca ca kia nói: "Phụ hoàng, con không khóc!"
Hoàng thượng nói: "Đứa bé ngoan."
Sau đó hoàng hậu nương nương dẫn ta đi cung điện vừa rồi.
Nàng hỏi ta: "Nhĩ Nhĩ, muốn đi ngủ bây giờ sao?”
Hoàng hậu nương nương cuối cùng cũng nhớ tên ta là Nhĩ Nhĩ rồi.
Ta nghĩ ta nên nói cho nàng biết, ta tên là Thẩm Đường Châu, bởi vì ta không muốn lần sau lại nhìn thấy nương ta lại đột nhiên quỳ xuống trả lời nàng.
Ta nói: "Hoàng hậu nương nương, con tên là Thẩm Đường Châu."
Nàng cũng sờ đầu ta nói: "Bản Cung biết rồi."
Ta nói: "Con đói rồi."
Nàng bồi ta ăn cơm tối, còn cùng ta ngủ. liên tiếp vài ngày nàng đều ở bên ta.
Sau đó Mộ ma ma tới, nàng liền không bồi ta nữa.
Mộ ma ma là vú nương của ta, ta hỏi ma ma, nương ta khi nào mới đến đón ta, ma ma nói rất nhanh thôi.
Ta lại hỏi ma ma, Hoàn Hoàn có nhớ ta không? Ta rất nhớ Hoàn Hoàn, còn nhớ nàng hơn cả nương, nhưng mà nàng không nhớ ta, ta liền không nhớ nàng.
Ma ma nói, Hoàn Hoàn rất nhớ ta, được rồi, ta nói với ma ma ta cũng rất nhớ Hoàn Hoàn.
Haiz! Ta hiện tại mỗi ngày đều phải đọc sách luyện chữ, học lễ nghi.
Đọc sách luyện chữ cũng không thể giống như lúc ở nhà để Hoàn Hoàn giúp đỡ ta.
Châu Thuấn sẽ không giúp ta, bởi vì hắn không thèm để ý ta, khiến cho ta hoàn toàn không dám lơi lỏng.
Ta rất phiền muộn! A! Châu Thuấn chính là con trai duy nhất của Hoàng thượng, chính là cái vị ca ca dễ nhìn kia.
Ta mỗi ngày đều bị đọc sách, luyện chữ, cùng với học lễ nghi làm cho mệt chết đi được, hoàn toàn không có tinh lực nhớ đến chuyện muốn về nhà.
Có một ngày, Châu Thuấn đi bồi hoàng thượng rồi, phu tử liền giảng cho ta nghe chuyện xưa ta thích nhất, không có giảng bài.
Quan trọng nhất là, trên bàn sách trong thư viện thế mà còn có hạt dẻ bơ ta yêu thích nhất.
Ta một bên ăn ngấu nghiến từng hạt, một bên vỗ m.ô.n.g ngựa: "Phu tử, ngài là phu tử tốt nhất trên thế giới này!"
Chuyện xưa của phu tử rất êm tai, nếu là bình thường ta nhất định sẽ rất tập trung, sau đó còn hỏi chuyện thú vị sau đó.
Nhưng hôm đó ta thế nào cũng nghe không vào, đến cuối cùng ta cũng không biết kết cục của câu chuyện kia.
Sau đó Mộ ma ma tới đón ta, ta đi trên hành lang quay về tẩm điện, ta dường như nhìn thấy nương và Hoàn Hoàn, nhưng trong nháy mắt ta lại không thấy họ nữa, ta hỏi ma ma, bà có nhìn thấy nương ta và Hoàn Hoàn không?
Ma ma nói không nhìn thấy, đại khái do trời tối quá, ta nhìn sai rồi.
Ta nghĩ cũng đúng, nhưng ta có chút nhớ nương rồi, không biết bao giờ nàng mới tới đón ta!
Ban đêm ta liền mơ thấy ác mộng, mơ thấy Hoàn Hoàn khóc hỏi ta tại sao vẫn chưa về nhà.
Nương ta nói cửa cung quá cao, nàng không vào được, sau đó Hoàn Hoàn liền khóc đến sinh bệnh.
Ngày hôm sau ta không có lòng dạ nào đi học, chạy đi tìm hoàng hậu nương nương, ta nói:
"Con nhớ nương rồi, bao giờ nàng mới đến đón con?"
Hoàng hậu nương nương nói: "Chăm chỉ đọc sách viết chữ học lễ nghi, nương con rất nhanh liền đến đón con rồi."
Ta nói: "Hoàng hậu nương nương, người có thể đưa con tới chỗ nương không?"
Hoàng hậu nương nương nói: "Không thể, tường cung quá cao rồi, đến hoàng hậu cũng không ra được."
Nương ta dạy ta không thể làm người khác khó xử, vì vậy ta lại quay về tiếp tục học tập.
Châu Thuấn vẫn là không thèm để ý ta, mỗi lần hắn đi thăm hoàng thượng xong thoạt nhìn lại buồn bã thêm vài phần.
Lúc bắt đầu ta còn muốn đáp ứng cha nương ta an ủi hắn, muốn ôm ôm hắn. Nhưng hắn lần nào cũng từ chối ta, khiến ta không phải rất muốn an ủi hắn.