Dùng những tảng đá lớn xây thành cung điện cao lớn nguy nga, chỉ là tầng lầu càng cao, thì bóng ma càng lớn, hoàng cung triều Tề chính là như thế.
Trong tòa cung điện xa hoa lộng lẫy này, chôn giấu vô số thi cốt, bức tường đen nhánh kia, có lẽ chính là do máu tươi nhiễm đen.
Tư Đồ Hách Vinh ngồi trên long ỷ cao cao, nhìn những đại thần quỳ gối phía dưới, nghe bọn họ một người lại một người báo cáo, lửa giận trong mắt không cách nào kìm được.
Chỉ là, cho dù hắn phẫn nộ như thế nào, cũng không thể không nghe thủ hạ tướng sĩ báo cáo tình huống: “Lưu tướng quân mang mười vạn tướng sĩ chinh phạt phản nghịch, lại không nghĩ tới toàn bộ quân Tây Bắc đã đi về phía Bắc, còn giao chiến với đại quân Đột Quyết, đoạt dê bò và nữ nhân của người Đột Quyết, cuối cùng người Đột Quyết bị truy kích một đường về phía Nam. Vừa lúc đụng phải với đội quân của Lưu tướng quân, tuy rằng Lưu tướng quân đã tiêu diệt hết đại quân Đột Quyết, nhưng đã không còn sức lực chiến đấu, không thể truy kích quân Tây Bắc.”
“Không thể truy kích, hay cho một câu không thể truy kích, hay là hắn cũng muốn đầu nhập dưới trướng của Bắc Tuấn Phong?” Tư Đồ Hách Vinh gắt gao bắt lấy tay vịn ngai vàng, ngón tay đã trở nên trắng bệch.
“Hoàng Thượng, Lưu tướng quân tuyệt đối không có ý này! Hoàng Thượng bớt giận!” Lập tức có người quỳ xuống đất khuyên bảo, sau khi khuyên xong, bắt đầu thương lượng biện pháp đối phó Bắc Tuấn Phong.
Trước kia, các đại thần này đều cảm thấy Bắc Tuấn Phong ủng binh tự trọng, việc y bịa đặt tin Đột Quyết đi Nam để đòi lương thảo thực sự quá mức, quyết không thể nuông chiều, nhưng hiện tại, bọn họ lại khuyên Tư Đồ Hách Vinh cung cấp lương thảo cho Bắc Tuấn Phong, không thể khiến cho y thật sự sinh lòng phản nghịch.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT