Tây Xuất Ngọc Môn (Quyển 1)

Chương 59


2 tháng

trướctiếp

Diệp Lưu Tây biết Xương Đông đang tra hỏi tên kia nhưng không đến tham dự. Thứ nhất là cô đã “ngủ” rồi, thứ hai là xưa nay cô luôn yên tâm với cách làm việc của anh. Cô cứ thế thiếp đi trong âm thanh loáng thoáng có lúc đứt quãng có lúc liên hồi truyền vào phòng.
Đêm nay, Diệp Lưu Tây lại mơ thấy mình ở trong ngôi nhà gỗ xem con mắt ăn thịt người. Bây giờ cô đã biết thứ quái lạ kia gọi là Mắt Mộ, đã quen với cảnh này nên không còn sợ hãi nữa. Cô can đảm đi qua đi lại trong giấc mơ, nghĩ đến Đinh Liễu, nghĩ đến Xương Đông và cuối cùng nghĩ đến ký ức đã mất của mình.
Thật lạ lùng, chẳng phải trong mấy bộ phim, các nhân vật chính mất trí nhớ thường sẽ mang máng nhớ ra gì đó khi đến những nơi quen thuộc ư? Sao ký ức của cô lại bướng bỉnh quá đỗi, cứ im lìm như ao tù nước đọng thế kia?
Trong mơ, cô đi đến bên đống củi, cúi đầu nhìn lu nước sứt miệng. Ở khoảng cách gần, cô mới phát hiện một con bọ cạp dài cỡ ngón tay đang chầm chậm bò lên vách lu.
Cô không khỏi nghĩ đến con bọ cạp của bọn Mắt Bọ Cạp, sao nó có thể to như thế được nhỉ?
Tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, ánh nắng chan hòa soi tỏ khắp phòng. Toàn bộ thành thị này đều xây dựng bằng đất vàng nên khi nắng chiếu vào trở nên cực kỳ chói mắt. Diệp Lưu Tây trở mình xuống giường. Đường Mập vẫn nằm đấy, tướng ngủ rất ngay ngắn, khoanh tay đặt lên bụng như di thể nhập liệm, lại giống như ma cà rồng đang nằm trong quan tài.
Cô đá vào chân giường gọi gã: “Mở mắt ra, hôm nay thấy đường chưa?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp