Sau khi đạo diễn điều chỉnh máy quay thích hợp, nhà sản xuất lại nhấn mạnh một lần nữa: "Tý nữa ông điều chỉnh lại tính cách của mình cho tốt đi, đừng để đến lúc quay ông lại nổi giận rồi mắng Thẩm Minh Dữu, bộ phim này của chúng ta không còn tìm được người diễn nữa đâu."

Thạch Nham bình thường là một đạo diễn có tính cách rất tốt, nhưng chỉ cần vừa mở máy quay thì sẽ ngay lập tức trở nên cáu kỉnh, mắng chửi nữ diễn viên khiến người ta phát khóc cũng là chuyện thường ngày, lần này Quan Tường bị chọc tức bỏ đi cũng là do kiệt tác của Thạch Nham, nhà sản xuất thật sự rất lo lắng, nếu tý nữa Thẩm Minh Dữu diễn mà NG năm mươi tám lần, với tính cách dễ nổi nóng của Thạch Nham thì chắc chắn ông ta sẽ nổi giận.

"Biết rồi, biết rồi!" Thạch Nham hơi tức giận khoát tay: "Không phải chỉ NG có mấy lần thôi à, hôm nay chắc chắn tôi sẽ không phát cáu đâu, đừng nói năm mươi tám lần, cho dù Thẩm Minh Dữu có NG một trăm linh tám lần tôi cũng sẽ không chửi người ta."

Cảnh Phong đứng ở bên cạnh nghe thấy đạo diễn đang nói chuyện với nhà sản xuất: "..."

Anh ấy mới đi mua bánh ngọt và đồ uống về định đưa cho đạo diễn và nhân viên công tác, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn nên để tý nữa rồi hãng đưa sau thế là tiếp tục đứng dẹp sang một bên, đợi lát nữa Thẩm Minh Dữu NG lần thứ một trăm linh tám, lúc đạo diễn định nổi cáu thì anh ấy sẽ ngay lập tức mang đồ ăn đã được chuẩn bị đến để đạo diễn và các nhân viên làm việc nghỉ ngơi một chút.

Ài, dẫn dắt một diễn viên có diễn xuất nát bét thật là nhọc lòng mà.

Sau khi Thẩm Minh Dữu trang điểm xong đi ra, cô phát hiện ánh mắt của các nhân viên làm việc nhìn mình có hơi là lạ, giống như có gì đó lo lắng, tò mò, thất vọng, lại còn cả đồng tình nữa…

Tóm lại, mỗi một ánh mắt của họ nhìn cô đều rất phức tạp.

Một người quay phim trung niên khá quen mắt cố ý lên tiếng chào cô: "Minh Dữu, cô cứ yên tâm mà quay, NG bao nhiêu lần cũng không sao, đừng nhìn tuổi tác bây giờ của tôi đã lớn nhưng cơ thể vẫn thường xuyên rèn luyện tốt lắm đấy, cô nhìn cơ bắp tôi đây này, có phải rất có lực đúng không? Lúc tôi khiêng camera còn chạy nhanh hơn trước đây nữa đấy."

Thẩm Minh Dữu: "..."

Ừm, đúng thật, lần đầu tiên cô quay phim, cảnh đầu diễn NG năm mươi tám lần, ông ấy cũng đã theo cô chạy tới chạy lui năm mươi tám lần.

Trong ánh mắt dò xét của mọi người, Thẩm Minh Dữu đi đến trước ống kính quay phim, Lâm Tư Manh đang chờ cô.

Đạo diễn đang ngồi sau ống kính quan sát, sau khi hô bắt đầu, tất cả nhân viên công tác ở hiện trường đều lập tức yên lặng.

Lâm Tư Manh đang đẩy thùng rác to lớn từ trong khách sạn đi ra, lúc đến gần Thẩm Minh Dữu, cô ấy sẽ không cẩn thận trượt chân, sau đó dùng lực đụng vào người Thẩm Minh Dữu, để cô ngã xuống đất. Nhưng Lâm Tư Manh nào dám dùng sức đụng mạnh người ta, cho nên lúc cô ấy trượt chân, chỉ hơi chạm nhẹ vào Thẩm Minh Dữu một cái, sức lực bé tới mức gần như không cảm nhận được gì, thậm chí đa số nhân viên công tác còn không nhìn thấy Lâm Tư Manh đụng vào Thẩm Minh Dữu.

Đạo diễn đang trong quá trình quan sát cũng nhìn ra động tác của Lâm Tư Manh không đúng, ngay cả sức lực cũng hoàn toàn không đúng, chỉ chạm nhẹ vào một tí thế này thì làm sao có thể đụng ngã người ta được, người xem cũng không phải kẻ ngu, động tác quá giả người khác chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được, cảnh này chắc chắn là phải quay lại rồi.

Sau khi Lâm Tư Manh "đụng" nhẹ một cái, đạo diễn định hô "Cut" để Lâm Tư Manh quay lại, nhưng ai biết tiếng cut còn chưa hô ra thì Thẩm Minh Dữu chỉ bị Lâm Tư Manh chạm nhẹ một cái mà giống như đã bị người ta va mạnh vào, bịch một tiếng, té ngã xuống đất.

Ánh mắt của cô lộ ra vẻ không thể tin nổi, sau đó thì tức giận, khi thấy người đụng ngã cô là một công nhân vệ sinh ở khách sạn, mặt mũi lập tức hất lên, khuôn mặt thanh tú ưa nhìn nhanh chóng lộ ra vẻ khinh miệt đến nực cười, cô lạnh giọng hỏi: "Cô không có mắt à?"

Lâm Tư Manh bị động tác của Thẩm Minh Dữu dọa sợ giật mình kêu lên: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi không phải cố ý." Cô ấy chỉ vừa mới đụng nhẹ phải Thẩm Minh Dữu một cái, sao Thẩm Minh Dữu lại có thể ngã sấp xuống như vậy chứ.

Hơn nữa ánh mắt ban nãy của Thẩm Minh Dữu nhìn cô thật đáng sợ, hu hu, đáng sợ quá.

Nhân viên công tác trong trường quay: Hả? Thẩm Minh Dữu đây là… Đang giả vờ bị người ta đụng à?

Lâm Tư Manh hình như không va vào cô, vậy mà cô đã ngã xuống đất rồi, không những vậy động tác ngã xuống đất còn trông rất thật, biểu cảm trên mặt lại còn khá gợi đòn, đây không phải giả vờ bị người ta đụng thì là cái gì?

Nhưng một giây sau, họ đã lập tức phản ứng lại, lời mà Thẩm Minh Dữu vừa nói giống hệt như lời trong kịch bản.

Cho nên, Thẩm Minh Dữu vừa mới diễn đấy à?

Chân thực như thế, người đã đưa họ vào cảnh phim vậy mà lại là Thẩm Minh Dữu ư?!

Đạo diễn cũng bị giật mình, cảnh vừa rồi, ngoại trừ sức lực của Lâm Tư Manh đụng vào không đúng ra thì những chỗ khác đều rất hoàn mỹ, nhất là Thẩm Minh Dữu, động tác cô ngã sấp xuống giống y như thật sự bị người ta dùng lực đụng ngã, còn cả ánh mắt khinh miệt, giọng điệu nói chuyện lạnh lùng của cô, giống y hệt một thiên kim nhà giàu ngang ngược trong kịch bản.

Thẩm Minh Dữu sao có thể diễn tốt như vậy?!

Đây là tiếng lòng của tất cả mọi người.

Bao gồm cả ông chủ Cảnh Phong của Thẩm Minh Dữu: Đây là diễn viên có kỹ thuật nát bét nhà mình đây ư?! Chắc không phải là bị đánh tráo đâu nhỉ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play