Giang Trầm cảm thấy rất kỳ lạ, hiện giờ trong nhà chỉ có anh và Niệm Niệm, anh không động đến sạc pin thì chỉ có thể là Niệm Niệm cầm chơi rồi ném chỗ nào rồi.
“Niệm Niệm, con có nhìn thấy sạc pin điện thoại của ba không?”
Niệm Niệm đang nằm trên đất, nghe thấy ba gọi mình thì ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Giang Trầm ôm Niệm Niệm lên, vừa xoa đầu cô bé vừa hỏi: “Niệm Niệm có lấy sạc pin của ba chơi không?”
Niệm Niệm mở to đôi mắt vô tội nhìn anh, ngây ngô hỏi: “Hở?”
Nhìn đôi mắt ngây thơ của Niệm Niệm, Giang Trầm nghĩ chắc anh đoán sai rồi. Niệm Niệm còn nhỏ như vậy, dù bé con có chơi thì anh cũng có thể tìm được, Niệm Niệm không thể giấu đi được.
“Thôi, không tìm được cũng không sao.” Giang Trầm hôn lên khuôn mặt nhỏ của con gái yêu.
[Đừng tin nha, anh mau đi tìm đi tổng giám đốc Giang, là Niệm Niệm nhà anh giấu đó.]
[Ha ha, bé con không chỉ lấy chơi mà còn lén giấu đi.]
[Không chỉ giấu đi thôi đâu mà còn giấu ở chỗ rất kín đó.]
[Chỗ giấu bí mật của Niệm Niệm thật giống cái bảo tàng, cất giấu không ít đồ tốt đâu.]
Giang Trầm đang định đổi sang một chiếc điện thoại khác thì tổ đạo diễn cảm thấy chuyện này có thể tạo điểm nhấn thu hút của chương trình nên đã đưa đoạn video ngắn vừa quay được cho Giang Trầm xem.
Giang Trầm nhận lấy máy quay phim xem video đã được ghi lại. Sau khi xem anh phát hiện, trong lúc anh đang bận rộn thu dọn đồ đạc thì có một thân hình nhỏ bé ở phía sau nhân lúc anh không chú ý đã cầm sạc pin màu trắng trong tay, sau đó bé con bò từ phòng ngủ ra phòng khách rồi bò thẳng đến phòng chơi trẻ em, cuối cùng cục bột nhỏ đã dừng ở một góc trong phòng chơi trẻ em. Anh thấy bé con duỗi tay ra, đặt sạc pin vào trong một hố nhỏ đen thùi lùi. Sau khi giấu xong bé con lại bò theo đường cũ trở về bên cạnh ba mình, tiếp tục giúp ba thu dọn hành lý.
Sau khi cục bột nhỏ rời đi, cameraman hướng ống kính vào hố đen kia chụp một bức ảnh. Dưới sự trợ giúp của ánh sáng, Giang Trầm phát hiện trong hố nhỏ đã giấu không ít đồ.
Giang Trầm vừa xem video xong: “...”
Hóa ra Niệm Niệm là người giấu đồ, bé con nhân lúc mọi người không chú ý mới giấu đồ đi nên anh mới không phát hiện ra.
Giang Trầm ôm lấy Niệm Niệm, đi thằng đến phòng chơi trẻ em.
Cái hố nhỏ này là khi lắp tủ đồ sót lại, không sâu nhưng vì ở trong góc nên mọi người mới không để ý. Cũng không biết sao Niệm Niệm có thể tìm ra còn biến nó thành một căn cứ giấu đồ của mình.
Giang Trầm lấy từng đồ vật ở trong hố đen ra, có sạc pin Niệm Niệm vừa giấu đi, kính mát của anh, hai cái kẹp cà vạt, hai cái sạc pin anh tưởng đã làm mất, còn có cả một cái đồng hồ.
Kính mát và đồng hồ Giang Trầm có rất nhiều cho nên khi lấy mấy đồ bên trong ra, ngoại trừ cái sạc pin thì Giang Trầm hoàn toàn không phát hiện ra những món đồ khác của mình đã bị mất và bị Niệm Niệm cẩn thận cất ở đây.
Giang Trầm vừa tức giận vừa buồn cười, đánh yêu lên m.ô.n.g Niệm Niệm một cái: “Bé con đáng ghét này, sao con lại giấu đồ của ba hả?”
Niệm Niệm bị ba bắt quả tang vẫn cười toe toét, hở hai cái răng cửa, cười híp cả mắt lại, như đang nói với ba: “Bởi vì con chơi vui nha.”
Giang Trầm lại đánh yêu mấy cái vào m.ô.n.g nhỏ của Niệm Niệm.
Bị ba đánh m.ô.n.g nhỏ, Niệm Niệm như biết mình làm sai, cô bé dụi đầu mình vào người ba như con sâu nhỏ, định làm nũng để ba bỏ qua cho mình.
Cuối cùng Giang Trầm cũng không nhịn được mà bật cười.
Nhìn thấy ba cười, Niệm Niệm cũng vui vẻ cười theo. Cô bé nhìn thấy đồ mình giấu bị ba lấy hết ra thì dùng đôi tay nhỏ bé nhặt kính mát lên rồi lại bỏ vào trong căn cứ giấu đồ của mình.
Sau đó cô bé tiếp tục bỏ đồng hồ và kẹp cà vạt vào.
Giang Trầm buồn cười nhìn Niệm Niệm bỏ lại những đồ vật anh mới lấy ra, anh đành lấy ra từng thứ một, sau đó anh nghiêm túc nhìn cô bé: “Những đồ này ba đều là đồ ba phải dùng đến nên Niệm Niệm không thể giấu đi được, con hiểu không?”
Niệm Niệm không hiểu ý ba là gì nhưng cô bé thấy ba không cho mình để đồ vào trong hố nhỏ thì Niệm Niệm không thể làm gì khác, cô bé đành bò qua lấy ba bốn món đồ mới lấy ra rồi lại bò về để đồ trong tay vào hố nhỏ của mình.
Công cuộc giấu đồ của Niệm Niệm đã hoàn thành, cô bé nhìn về phía ba mình, híp mắt, bĩu môi: “A a ~ “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/tham-gia-show-giai-tri-gia-dinh-toi-bao-do/pn68.html.]
Giang Trầm: “...”
[Hahaha sao Niệm Niệm nhất định phải cất đồ vào trong hố nhỏ mới thoải mái vậy, chẳng lẽ bé con có niềm yêu thích mãnh liệt với việc giấu đồ sao?]
[Chỉ có tôi chú ý tới giá của chiếc đồng hồ và kẹp cà vạt kia sao? Nhất là cái đồng hồ đó, ít nhất phải từ bảy con số trở lên, thậm chí còn đắt hơn. Chắc cái đồng hồ này đã bị Niệm Niệm giấu vào hố nhỏ một thời gian rồi, nếu không có chương trình ngày hôm nay thì còn lâu Giang Trầm mới phát hiện ra. Với cả cái kính mát và kẹp cà vạt kia cũng không rẻ đâu nha, bị mất mấy món đồ đắt tiền này mà người trong nhà không phát hiện ra. Đúng là nhà giàu có khác!]
[Niệm Niệm mà làm nũng thì Giang Trầm sao mà đỡ nổi, ngay cả tôi cũng không đỡ nổi. Niệm Niệm có thể làm nũng lần nữa được không, đáng yêu muốn xỉu luôn!]
...
Sau khi thu dọn xong hành lý, Giang Trầm ôm Niệm Niệm đi ra ngoài.
Khi Giang Trầm và Niệm Niệm đến thì đã có hai gia đình đến trước rồi.
Khi anh vừa bước vào cửa, hai anh bạn nhỏ rất thích thú với bạn nhỏ chưa biết nói Niệm Niệm.
Sau khi chào hỏi xong, Khương Húc tò mò nhìn Niệm Niệm: “Em ấy có thể đi được chưa ạ?”
Giang Trầm nhìn bạn nhỏ Khương Húc chỉ mới hai tuổi, gật đầu đáp: “Có thể, nhưng em ấy chưa đi vững. Khi em ấy đi cần có người lớn trông chừng.”
Khương Húc lập tức ưỡn ngực, cậu nhóc kiêu ngạo nói: “Con đã có thể chạy nhảy, tại sao em gái còn chưa thể đi ạ?”
Khương Húc đã biết nói từ sớm, cậu nhóc mới hơn hai tuổi đã có thể nói lưu loát như người lớn.
Khương Nguyên nhìn con trai cười mắng: “Con lớn hơn em gái một tuổi, dĩ nhiên có thể chạy nhảy rồi. Chờ em gái bằng tuổi con cũng có thể chạy nhảy đó.”
Khương Húc nghi ngờ nhìn em gái, cậu không tin nói: “Có thật không ạ?”
Mặc dù Khương Húc còn nghi ngờ nhưng cậu nhóc vẫn rất tò mò về em gái nên đã thân thiện đi tới, cậu muốn dắt tay bé con xem bé con có thật sự đi được hay không.
Nhưng cậu vừa nắm tay em gái thì cô bé đã hất tay cậu ra, sau đó cô bé còn nhìn cậu: “Nha nha a nha nha.”
Khương Húc: “...”
Hình như em gái có chút hung dữ.
Khương Nguyên cười nói: “Ai bảo vừa rồi con cười nhạo em gái không đi được, giờ em gái tức giận rồi.”
Thật ra Niệm Niệm không hề tức giận, chẳng qua cô bé không thích một anh trai lạ cầm tay cô bé mà thôi. Hơn nữa, bây giờ cô bé đang buồn ngủ nên hơi cáu gắt.
Giang Trầm ôm Niệm Niệm, nói: “Bây giờ em gái đang buồn ngủ. Chú đưa em đi ngủ trước, chờ em tỉnh ngủ thì em sẽ chơi với các con nhé.”
Niệm Niệm dựa vào n.g.ự.c ba, mí mắt cô bé càng ngày càng nặng. Từ Tư An và Khương Húc nhìn em gái vừa nãy còn nổi giận mà giờ đã dựa vào n.g.ự.c ba lim dim sắp ngủ, cả hai cậu nhóc đều cảm thấy rất mới lạ.
Sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy, Niệm Niệm đã hoạt bát hơn nhiều, rất nhanh đã bắt đầu chơi đùa cùng hai anh trai nhỏ Từ Tư An và Khương Húc.
Bởi vì các ba phải nấu cơm nên bọn họ đều ở trong bếp thể hiện tài năng nấu nướng của mình. Ba bạn nhỏ thì đang chơi ở phòng khách.
Từ Thành không biết nấu cơm, trong buổi ghi hình ngày hôm qua với con trai, khi phải nấu cơm ở trong bếp thì anh ấy tí nữa đã đốt luôn cả bếp. Khương Nguyên và Giang Trầm đều biết nấu ăn nên Từ Thành chỉ đứng bên cạnh phụ giúp bọn họ.
Giữa những người đàn ông cũng có nhiều đề tài trò chuyện, ban đầu Khương Nguyên và Từ Thành đều cho rằng Giang Trầm là người khó gần, nhưng sau khi Giang Trầm đến thì họ phát hiện anh rất dễ nói chuyện và đối xử rất tốt với các bạn nhỏ. Giang Trầm không chỉ chu đáo chuẩn bị quà cho mọi người mà còn rất kiên nhẫn trả lời các vấn đề của bọn nhỏ.
Một lúc xong, Giang Trầm và Từ Thành cũng nấu xong đồ ăn, ba người ba và ba bạn nhỏ tụ tập chuẩn bị ăn cơm.
Sau khi làm xong đồ ăn cho mọi người, Giang Trầm còn phải chuẩn bị một phần ăn riêng cho Niệm Niệm.
Trong bữa ăn, Giang Trầm phải đút cơm cho Niệm Niệm, Khương Húc và Từ Tư An cũng ngoan ngoãn ngồi ăn.
Khương Húc thấy đồ ăn của Niệm Niệm khác với bọn họ nên cậu bé dè dặt kéo tay áo của chú Giang bên cạnh, nói: “Chú ơi, món này ăn ngon không ạ?”