"..." Giang Trầm nghĩ, nói không chừng Niệm Niệm đã xem em trai, em gái thành một món đồ chơi nhỏ thú vị, cũng không biết rốt cuộc em trai, em gái có ý nghĩa gì đối với cô bé.

"Nhưng mà bây giờ mẹ phải đi làm, không có thời gian sinh em đâu." Giang Trầm nói: "Ba cũng phải đi làm, bình thường còn phải chăm Niệm Niệm, càng không có thời gian chăm em, nếu như sinh em trai, em gái nhỏ thì ai sẽ nuôi đây?"

Niệm Niệm còn tưởng là việc gì khó, hóa ra là không có ai nuôi à, vậy chẳng phải rất đơn giản sao? Niệm Niệm lập tức vỗ n.g.ự.c nhỏ, nói: "Niệm Niệm sẽ nuôi, Niệm Niệm sẽ chăm!"

Niệm Niệm sợ ba không tin cô bé, còn đặc biệt nắm chặt bàn tay nhỏ, làm ra một động tác cổ vũ, thề thốt: "Niệm Niệm có thể!"

Giang Trầm: "..."

Sinh con ra cho Niệm Niệm nuôi, người khác sẽ nói anh bóc lột sức lao động trẻ em mất!

Mấy ngày sau đó, ngày nào Niệm Niệm ở bên tai ba thì thầm rằng muốn có em trai với em gái. Thứ bảy được nghỉ, mới sáng ra Giang Trầm đã chuẩn bị một chiếc túi cho Niệm Niệm, bên trong để những thứ Niệm Niệm thường dùng, sau đó lái xe đưa Niệm Niệm đi thẳng đến một nơi.

"Ba ơi, chúng ta đi đâu vậy?" Niệm Niệm hoài nghi hỏi.

Giang Trầm: "Không phải Niệm Niệm luôn muốn có em trai hoặc em gái sao? Hôm nay ba sẽ thỏa mãn mong muốn của Niệm Niệm."

Mắt của Niệm Niệm sáng lên: "Thật không ạ? Hôm nay Niệm Niệm có thể có em trai, em gái sao?"

Giang Trầm gật đầu, trong ánh mắt vừa hưng phấn vừa bối rối của Niệm Niệm, cuối cùng Giang Trầm đưa Niệm Niệm đến nhà của Tiêu Hàng.

Hôm nay con trai của Tiêu Hàng vừa tròn sáu tháng tuổi, Giang Trầm đã đặc biệt nói trước với Tiêu Hàng vào ngày hôm qua, nói muốn đưa Niệm Niệm qua làm "Chị gái thực tập" trong một ngày. Dưới sự thúc giục của vợ, Tiêu Hàng bắt máy lập tức đồng ý, đặc biệt là vợ cậu ta, Hứa Hạ, hận không thể bảo Giang Trầm chạy xuyên đêm đưa Niệm Niệm qua đây.

Bình thường cuối tuần Giang Trầm đều sẽ dẫn Niệm Niệm đến chỗ quay phim của Thẩm Minh Dữu để thăm mẹ, nhưng tuần này Giang Trầm có công việc quan trọng nên không đi được. Lúc đầu định để Niệm Niệm ở nhà với quản gia và dì bảo mẫu, sau đó nghe Niệm Niệm cứ nhắc mãi tới chuyện muốn em, Giang Trầm liền nảy ra ý này.

Không phải Niệm Niệm muốn chăm sóc em trai, em gái sao? Vậy hôm nay để Niệm Niệm thật sự cảm nhận một chút niềm vui chăm sóc em trai, em gái đi!

Biệt danh của con trai Tiêu Hàng là Tiểu Diệp Tử. Lúc đầy tháng của Tiểu Diệp Tử, Niệm Niệm còn cùng ba đến uống rượu mừng đầy tháng của Tiểu Diệp Tử. Nhưng hôm đó khách khứa quá đông mà Tiểu Diệp Tử lại rất ồn ào nên Niệm Niệm chỉ nhìn Tiểu Diệp Tử từ xa, sau đó thì không còn gặp nhau nữa, ngược lại, Niệm Niệm đã gặp chú Tiêu Hàng ở công ty của ba vài lần rồi.

Sau khi chào chú Tiêu Hàng và dì Hứa Hạ, Niệm Niệm đi theo ba vào trong, sau đó liền nhìn thấy trong phòng khách có một em bé bụ bẫm và trắng nõn đang ngồi dựa mình trên sô pha, trong miệng còn đang ngậm một cái núm v.ú giả. Em bé nhìn thấy có khách đi vào thì nhìn sang với đôi mắt sáng rực, sau khi nhìn thấy Niệm Niệm, em bé nghiêng đầu, sau đó lại há miệng cười toe toét, bất ngờ núm v.ú giả của em bé cũng rơi ra khỏi miệng khi cậu bé há miệng. Có thể là em bé chỉ mới sáu tháng tuổi nên vẫn chưa thể tự ngồi vững được, khi nghiêng đầu, cái đầu nặng trĩu của em bé đổ sang một bên, cơ thể nhỏ nhắn mũm mĩm cũng nghiêng theo rồi ngã trên sô pha…

Em bé ngã trên sô pha không khóc, trong miệng còn phát ra những tiếng bi ba bi bô rất dễ thương, chân tay nhỏ xíu khua khoắng như thể đang vùng vẫy muốn ngồi dậy lần nữa…

Gần như ngay tức khắc, Niệm Niệm đã bị Tiểu Diệp Tử mê hoặc rồi.

Sao có thể có bảo bối nhỏ đáng yêu như vậy chứ?

Thậm chí còn đáng yêu hơn Niệm Niệm nữa!

Niệm Niệm vừa kinh ngạc, vừa hiếu kỳ lại vừa phấn khích, cô bé nhìn chú Tiêu Hàng: "Hôm nay, em trai sẽ do Niệm Niệm chăm sóc ạ?"

Tiêu Hàng xua tay, nói: "Đúng vậy, Niệm Niệm muốn chăm sóc như thế nào thì chăm sóc như thế ấy, em trai Tiểu Diệp Tử của con da dày thịt chắc, không hỏng được đâu, ha ha ha."

"A a ê a…" Tiểu Diệp Tử ngồi trên sô pha như nghe hiểu được lời của ba, thế là kêu hai tiếng ê a về phía ba tựa như đang phụ họa cho lời ba nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tham-gia-show-giai-tri-gia-dinh-toi-bao-do/pn17.html.]

Hứa Hạ cười nói: "Niệm Niệm, con nhìn xem, Tiểu Diệp Tử cũng đồng ý và đang chào đón chị gái đó."

"Ê ê a a…" Niệm Niệm hào hứng cũng học theo tiếng em bé của Tiểu Diệp Tử, vui vẻ trả lời lại cậu bé, sau đó quay về phía Tiêu Hàng và Hứa Hạ: "Tiểu Diệp Tử dễ thương quá, thật sự là dễ thương lắm luôn!"

Một bé đáng yêu nói một bé đáng yêu khác sao mà dễ thương thế, khung cảnh đáng yêu này khiến cho những người lớn ở trong phòng khách đều bật cười.

Hứa Hạ rất thích Niệm Niệm, Lúc kết hôn Niệm Niệm còn làm phù dâu nhỏ cho cô ấy. Tuy Tiểu Diệp Tử ở nhà cũng rất dễ thương, nhưng đa phần Tiểu Diệp Tử lại không hề ngoan ngoãn như bây giờ, Hứa Hạ luôn bị tiểu ma vương trong nhà hành đến đau đầu nên thường nhắc đến Niệm Niệm với Tiêu Hàng, nói rằng muốn sinh thêm một cô con gái giống như Niệm Niệm.

Bây giờ Niệm Niệm đến nhà chơi, Hứa Hạ cảm thấy rất vui.

Lúc Giang Trầm rời đi, Niệm Niệm không có chút lưu luyến gì, bởi vì toàn bộ ánh mắt của cô bé đều đã đặt lên người của Tiểu Diệp Tử rồi.

Sau khi Giang Trầm rời khỏi, Niệm Niệm nhanh chóng đảm nhận trách nhiệm chăm sóc đứa bé.

Giang Trầm đã nói với hai vợ chồng Tiêu Hàng rằng hôm nay bảo Niệm Niệm sang đây không phải đến làm khách hay đến chơi, mà là đến để làm chị gái thực tập, trải nghiệm quá trình chăm em bé cho nên Niệm Niệm phải làm những việc nằm trong khả năng của mình để chăm sóc cho Tiểu Diệp Tử.

Niệm Niệm vô cùng vui sướng khi bản thân có thể nhận được chức "chị gái thực tập" này, cô bé không nói một lời đã tập trung tinh thần vào việc giữ trẻ, trước tiên là bắt đầu bằng việc chơi cùng với Tiểu Diệp Tử.

Tiểu Diệp Tử sáu tháng tuổi đã biết bò rồi. Cậu bé nằm trườn trên sàn rồi bò từ từ, Niệm Niệm muốn chơi cùng Tiểu Diệp Tử nên cũng nằm trên sàn với cậu bé, cùng bò về phía trước với Tiểu Diệp Tử.

Tiểu Diệp Tử sang bên trái, Niệm Niệm cũng sang bên trái, Tiểu Diệp Tử sang bên phải, Niệm Niệm cũng sang bên phải…

Tiểu Diệp Tử dùng ánh mắt ngu ngơ nhìn chị gái, miệng lại nói hai câu "ê ê a a", Niệm Niệm nghe không hiểu cũng trả lời lại hai câu "ê ê a a".

Tiểu Diệp Tử không muốn chị gái học theo mình nên có chút giận dỗi, cậu bé nói lớn hơn, "a a a" về phía chị gái, trên mặt không những để lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ dễ thương mà trong miệng còn lộ ra một chiếc răng sữa vừa nhú ra không được bao lâu.

Niệm Niệm bị sự dễ thương của cậu bé làm cho không thể kiềm chế được, cô bé duỗi một ngón tay nhỏ ra, nhẹ nhàng chọc vào lúm đồng tiền nhỏ mềm mại của Tiểu Diệp Tử, sau đó học theo dáng vẻ vừa rồi của Tiểu Diệp Tử, cũng lớn tiếng "a a a" với Tiểu Diệp Tử.

Tiểu Diệp Tử lại bị chị gái học theo lần nữa: "..."

"Oe oe… Hu hu hu…" Tiểu Diệp Tử đột nhiên òa khóc.

Niệm Niệm bị dọa cho giật mình, cô bé bò dậy từ trên sàn, luống cuống xin lỗi với Tiểu Diệp Tử: "Chị không nên chọc vào lúm đồng tiền nhỏ của em, Tiểu Diệp Tử, em đừng khóc nữa!"

Tuy nhiên, Tiểu Diệp Tử lại càng khóc lớn hơn: "Oe oe, oe oe…"

Niệm Niệm: "..."

"Tiểu Diệp Tử như thế này chắc là đã tè rồi." Tiêu Hàng vẫn luôn đứng ở bên cạnh trông coi hai đứa trẻ đi tới, ôm Tiểu Diệp Tử ở dưới sàn lên rồi ngửi cái m.ô.n.g nhỏ của cậu bé, nói: "Xem ra còn đi nặng nữa."

Niệm Niệm nghe nói không phải là do mình chọc cho cậu bé khóc thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà tiếng khóc của em trai thật sự có hơi lớn, vừa rồi Niệm Niệm đã bị dọa cho một trận.

Tiêu Hàng nói đùa: "Niệm Niệm đi thay tã giúp Tiểu Diệp Tử đi."

"..." Niệm Niệm trợn tròn mắt, nói: "Nhưng em trai đi nặng rồi."

"Đúng rồi, mỗi ngày em trai đều phải đi nặng, một trong những việc cần làm khi chăm sóc em trai cũng bao gồm cả việc thay tã cho thằng bé, còn có việc dọn dẹp phân của thằng bé nữa." Tiêu Hàng nói: "Không phải hôm nay Niệm Niệm đến để chăm em trai sao? Việc này đương nhiên cũng phải để Niệm Niệm làm rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play