Thẩm Minh Dữu từ trong phòng tắm đi ra, liếc mắt nhìn thấy Giang Trầm lộ nửa lồng n.g.ự.c trần đang nằm ở trên giường lớn.

Thẩm Minh Dữu: "..."

Ba cái cúc áo được cởi bung kia, thật sự quá là lộ liễu.

"Dữu Dữu." Giang Trầm thấp giọng gọi cô.

Thẩm Minh Dữu làm như không nghe thấy, cô đi vòng qua cuối giường, đi đến bên kia giường, vén chăn lên nằm xuống.

"Dữu Dữu: " Giang Trầm tiếp tục gọi cô, nói: "... Anh đau."

Trong căn phòng yên tĩnh vào ban đêm, giọng nói của Giang Trầm lọt vào tai nghe có gì đó rất đặc biệt.

"..." Thẩm Minh Dữu không còn cách nào khác đành phải hỏi: "Anh bị đau ở chỗ nào?"

"Mặt anh đau, chỗ bị em đánh hình như sưng rồi."

Thẩm Minh Dữu không còn cách nào khác đành phải trở mình qua.

Giang Trầm lập tức sáp mặt lại gần, Thẩm Minh Dữu thấy hai má quả thực hơi sưng, còn rất đỏ, trông có hơi nghiêm trọng.

Cú đ.ấ.m kia của cô thực sự mạnh thế hả?

"Anh đã chườm đá lên đó chưa?"

"Chưa." Khóe môi Giang Trầm khẽ nhếch, cười hỏi: "Dữu Dữu, em nói xem, em như vậy có tính là bạo lực gia đình hay không?"

"Dữu Dữu?"

Thẩm Minh Dữu chậc một tiếng, từ trên giường xoay người đứng dậy.
Giang Trầm cũng theo đó nghiêng người túm lấy cô: "Em đi đâu thế?"

"Em đi lấy đá chườm, không được sao." Thẩm Minh Dữu hất tay của anh, phát hiện không thể thoát ra được.

Giang Trầm chậm rãi áp sát người lại, một tay đặt lên hông của cô, từng chút một di chuyển lên phía trước eo, anh vòng tay từ phía sau ôm chặt eo cô. Hai má áp thì sát vào cổ cô rồi cọ cọ vào trong hõm vai, sau đó tay còn lại dùng một chút lực ấn cô đặt dưới người anh: "Không cần đá chườm đâu."

Giang Trầm nhìn cô bằng ánh mắt quyến rũ, khẽ cười rồi thì thầm vào tai cô vài câu, giọng nói nhẹ đến mức Thẩm Minh Dữu xém không nghe rõ, nhưng do bởi vì trong phòng quá yên tĩnh, Thẩm Minh Dữu vẫn nghe rõ được.

Xem ra trước kia cô mắng Giang Trầm chơi trò lưu manh đúng là không mắng sai. Dáng vẻ của đàn ông khi ở trên giường so với bình thường luôn khác nhau một trời một vực, nhất là những người đàn ông như Giang Trầm.

Khi Thẩm Minh Dữu đang phân tâm, bàn tay của Giang Trầm đã châm lửa trên người cô, kéo suy nghĩ của cô trở lại.

Nhận ra cô không chuyên tâm, Giang Trầm khẽ cắn bờ môi cô, Thẩm Minh Dữu cũng hôn đáp lại rồi quấn lấy anh. Sau khi nhận được phản ứng, lúc này Giang Trầm mới bắt đầu mạnh dạn tấn công, kéo cô và anh cùng đắm chìm vào màn đêm vô biên...

**

Bảy giờ rưỡi tối, Niệm Niệm một mình bận rộn chạy đi chạy lại mấy lần, cuối cùng mới chuẩn bị đầy đủ những thứ mình cần, đặt trên bàn trà trong phòng khách.

Giang Trầm xử lý xong công việc muốn xuống tầng thì nhìn thấy Niệm Niệm bày hoa quả, hạt dưa, nước ngọt cùng với các loại đồ ăn vặt khác trước mặt.

“Niệm Niệm muốn ăn đồ ăn vặt hửm?” Giang Trầm hỏi.

“Vâng ạ.” Niệm Niệm khoanh chân ngồi xuống: “Chị Tiểu Tây nói, xem phim cần phải có cảm giác nghi thức.”

Niệm Niệm tìm cảm giác nghi thức bằng cách lấy các loại hạt và đồ ăn vặt khác từ trong hộp ra, xếp chúng vào mấy chiếc đĩa nhỏ đặc biệt đẹp, sau đó chỉnh lại ngay ngắn.

Nhìn động tác của con gái, Giang Trầm nhịn không được hỏi: “Niệm Niệm muốn xem phim gì?”

“Phim của mẹ ạ.” Hôm qua Niệm Niệm mới từ chỗ chị Tiểu Tây biết được, hôm nay bộ phim truyền hình mà mẹ đã quay sẽ phát sóng, cô bé sắp có thể nhìn thấy mẹ trong TV, đương nhiên Niệm Niệm không thể bỏ qua rồi.

“...” Nhìn Niệm Niệm tích cực như vậy, Giang Trầm nhẫn tâm nói: “Niệm Niệm, con còn nhỏ, bây giờ vẫn chưa thể xem phim truyền hình được đâu.”

Giang Trầm đi từ trên tầng xuống, thật ra anh cũng xuống đúng giờ để xem phim truyền hình của vợ, nhưng lúc anh xuống tầng cũng đã nghĩ kỹ, TV chỉ một mình anh xem, về phần Niệm Niệm, có thể cho cô bé chơi món đồ chơi cô bé thích nhất, đến lúc đó hai ba con việc ai người đó làm, không ai quấy rầy ai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play