Triệu Nhất Dương đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, chỉ chờ ba mẹ vượt qua nữa là xong, nhưng ba mẹ mãi vẫn chưa vượt qua được, thấy Niệm Niệm đến, Triệu Nhất Dương khổ sở nói: "Niệm Niệm, xem ra nhà anh sẽ đứng bét bảng rồi."

"A… Chúng tôi vượt qua rồi!" Ngay khi Niệm Niệm vừa định nói chuyện với Triệu Nhất Dương thì bên phía nhà Cố Ngải Phỉ trên sân thi đấu đột nhiên vang lên một tràng tiếng hoan hô.

Hóa ra là vừa rồi, nhà bọn họ cuối cùng cũng vượt qua cửa khó nhất này sau hơn hai tiếng đồng hồ.

Cố Ngải Phỉ kích động ôm lấy Chu Cảnh Hành, cặp song sinh cũng vây quanh chân ba mẹ và reo hò chúc mừng.

Chung Dao nhìn Thẩm Minh Dữu, mỉm cười bất lực: "Xem ra chúng ta hoàn toàn không có cơ hội để làm đại sứ thương hiệu cho hãng xe này rồi."

Thẩm Minh Dữu cũng cười trừ.

"Nhà Khương Húc và nhà Chu Tử Dục còn thiếu mấy cửa?" Giang Trầm đột nhiên hỏi.

Triệu Hằng trả lời: "Kiểm tra trí nhớ đều là cửa thứ tư mà chúng ta phải vượt qua, tất cả mọi người đều còn thiếu hai cửa nữa."

"Vậy sao?" Giang Trầm cười: "Nếu đã như thế thì không phải là hoàn toàn không có cơ hội."

Triệu Hằng và Chung Dao không hiểu rõ lời mà Giang Trầm nói là có ý gì. Mặc dù đây là cửa thứ tư, nhưng cách biệt độ khó với hai cửa còn lại đều rất nhỏ, cửa hiện tại chỉ còn hai nhà bọn họ, muốn đuổi theo chắc chắn không đuổi kịp.

Giang Trầm Ngâm không giải thích, anh nắm tay Niệm Niệm và đi thẳng lên sân thi đấu.

"Niệm Niệm, trông chờ cả vào con đấy." Giang Trầm nhìn Niệm Niệm rồi nói.

"Vâng." Niệm Niệm gật đầu thật mạnh, cô bé liếc nhìn mẹ đang ở dưới sân thi đấu. Thẩm Minh Dữu mỉm cười với Niệm Niệm, ra dấu cổ vũ, Niệm Niệm cũng cười lại với mẹ.

Nhà Chung Dao vượt ải lâu như vậy cũng đã thấm mệt, dứt khoát dừng lại xem nhà Thẩm Minh Dữu vượt ải.

Thấy Thẩm Minh Dữu không đi lên, Chung Dao tò mò hỏi: "Minh Dữu, cô không đi giúp một tay sao?"

Mặc dù người lớn không thể giúp đỡ nhiệm vụ của bọn trẻ, nhưng với nhiệm vụ của người lớn, hai vợ chồng có thể hợp tác cùng nhau, có thêm một người giúp ghi nhớ liền có thêm một phần cơ hội chiến thắng. Tuy nhiên, Chung Dao nhìn Thẩm Minh Dữu đứng dưới đài, dường như không có ý định lên sân thi đấu nên mới hỏi như vậy.
Thẩm Minh Dữu nói: "Hình như cửa này không có chỗ cho tôi thể hiện."

Chung Dao: "?"

Trong sự nghi hoặc của Chung Dao, Niệm Niệm đã bắt đầu vượt ải, chỉ thấy ở trên sân thi đấu, sau khi Niệm Niệm nhìn 12 ô vuông được đặt mười hai con giáp, cô bé chỉ dùng vẻn vẹn hai, ba phút đã xin đạo diễn bắt đầu thử thách.

Đạo diễn lên tiếng hỏi: "Bạn nhỏ Niệm Niệm có chắc mình đã chuẩn bị xong chưa?"

Niệm Niệm trả lời bằng chất giọng thơm mùi sữa: "Con chuẩn bị xong rồi ạ."

Đạo diễn: "Vậy thì Niệm Niệm hãy lần lượt chỉ ra chính xác ba con rồng, khỉ và dê đang nằm ở đâu."

Đạo diễn vừa dứt lời, Niệm Niệm đã tiến lên và giơ tay chỉ vào góc dưới bên trái: "Rồng nằm ở đây ạ."

"Chỗ này là dê." Niệm Niệm tiếp tục chỉ vào ô tiếp theo: "Còn ở đây là khỉ con ạ."

Đạo diễn lật hình của ba vị trí mà Niệm Niệm chỉ ra, kết quả là những vị trí mà Niệm Niệm chỉ hoàn toàn chính xác!

[Niệm Niệm thật tài giỏi, đều đúng hết kìa!]

[Tôi biết Niệm Niệm là thiên tài nhí mà, đối với bé con mà nói thì chút khó khăn này có là gì.]

[Nhưng trong ba phút thì thật sự là quá nhanh rồi đó.]

Đạo diễn cũng có chút kinh ngạc: "Chúc mừng Niệm Niệm, con vượt qua rồi."

Khóe môi của Niệm Niệm cong lên, ưỡn cái bụng nhỏ tròn vo đi tới bên cạnh ba, dùng ánh mắt đắc ý nhìn ba.

Giang Trầm mỉm cười, xoa cái đầu nhỏ của cô bé.

"Ôi chao, tôi quên mất Niệm Niệm là thiên tài tí hon." Chung Dao ngạc nhiên nói: "Mới có ba phút đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, Niệm Niệm thật sự quá giỏi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play