“Gắp thêm một con nữa." Giang Trầm lại bắt đầu cử động tay.
Thẩm Minh Dữu sốt ruột nói: "Gắp thêm một con để làm gì, đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta mau chóng đi đến địa điểm kế tiếp..."
Nhưng cô còn chưa nói xong, Giang Trầm đã thành công gắp được một con heo nhồi bông màu hồng nhạt.
Thẩm Minh Dữu: "...”
“Thật ra là có cách để gắp cái này mà, chỉ cần nắm được cách gắp thì chẳng có gì khó cả.”
“Nè, tặng em." Giang Trầm đưa thú bông cho cô: "Niệm Niệm có, em cũng có.”
Thẩm Minh Dữu sững sờ một chút rồi mỉm cười nhận lấy thú bông.
[A… Tổng giám đốc Giang học được gì trong bách khoa toàn thư rồi sao, sao có thể nói được lời tâm tình như thế chứ? “Niệm Niệm có, em cũng có”, nghe được lời này, thật sự còn ngọt ngào hơn bất kỳ lời yêu thương nào khác.]
[Đáng ghét, bị tổng giám đốc Giang khoe mẽ đến tức tưởi rồi.]
[Tôi đã chơi mấy cái gắp thú bông này rất nhiều lần rồi nhưng chưa từng thành công, tại sao chồng chị Dữu mới chơi bốn lần đã gắp được hai con ra, rốt cuộc là dùng cách gì thế, xin hỏi có thể trả lời công khai được không?]
[Rõ ràng bọn họ đã kết hôn được năm năm, nhưng tại sao tôi lại có cảm giác họ giống như một cặp trai gái đang yêu đương nồng nhiệt vậy? A… Ngọt quá đi mất! Không nắm tay, không hôn hít, không ôm ấp, nhưng mà rất ngọt!]
… .
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Sau khi vượt qua cửa ải thứ nhất, Giang Trầm lái xe dẫn trước các gia đình khác.
Thẩm Minh Dữu và Niệm Niệm, mỗi người ôm một con thú bông, đi tới cửa ải tiếp theo.
Cửa ải thứ hai, Thẩm Minh Dữu lựa chọn thử thách nhà ma.
Nhà ma nằm trong một khu vui chơi, lúc nhóm Thẩm Minh Dữu tới, lập tức có nhân viên dẫn bọn họ đi. Đến cửa nhà ma mới phát hiện phía trước có một tấm biển được tổ chương trình đặc biệt dựng lên, trên đó viết những điều cần chú ý khi tham gia nhà ma.
Xét thấy các bé vẫn còn nhỏ nên hai vợ chồng bắt buộc phải tham gia nhà ma, còn các bé không cần tham gia.
Vì vậy, Niệm Niệm có thể tránh được một lần, nhưng Thẩm Minh Dữu lại không thể tránh được. Ban đầu cô còn định để Giang Trầm tiến vào cửa ải này, ai ngờ tổ chương trình sẽ gài bẫy như vậy, bắt buộc phải để hai vợ chồng cùng nhau tiến vào.
Thật ra lá gan của Thẩm Minh Dữu cũng khá lớn, nhưng mức độ sợ ma của cô còn tùy vào mức độ giả ma có chân thật hay không, nếu như quá chân thật thì sẽ rất đáng sợ.
Nhưng đến cũng đã đến rồi, không thể rút lui được.
“Em sợ à?" Giang Trầm hỏi cô.
“Vẫn ổn." Nét mặt của Thẩm Minh Dữu rất bình tĩnh, Giang Trầm nghĩ rằng cô không sợ hãi, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Niệm Niệm ở bên ngoài chờ bọn họ, hai người tiến vào cửa nhà ma, quay phim cũng giữ khoảng cách đi theo bọn họ. Vừa đi vào, đèn trong nhà ma lập tức tắt hết, khắp nơi đều biến thành một mảng tối đen như mực.
Cuối cùng Giang Trầm cũng nhìn thấy cơ hội, vươn tay nắm lấy tay Thẩm Minh Dữu.
Tay hai người nắm chặt nhau trong bóng tối, bị ống kính phía sau quay lại…
[A… Nắm tay rồi, cuối cùng cũng nắm tay rồi, đúng là hiếm có nha!]
[Tôi thực sự mong chờ trạm nhà ma này, không biết chị Dữu và chồng chị Dữu, rốt cuộc là ai sợ ma đây! Rõ ràng là tổ chương trình cố ý thiết kế trạm này sau đó để hai vợ chồng cùng nhau tiến vào, liệu họ có sợ đến mức ôm nhau thật chặt không nhỉ? Ha ha ha!]
[Chắc là chị Dữu sẽ sợ hơn nhỉ, nếu không thì tổng giám đốc Giang sẽ sợ hãi đến mức trốn vào lòng chị Dữu, hình ảnh quá đẹp rồi, tôi sợ tôi không dám nhìn!]
[Cũng đã nắm tay rồi, chuyện ôm nhau còn xa sao? Cầu xin hai người hãy ôm nhau thật chặt, ôm càng lâu càng tốt!]