Triệu Kỳ cũng nhìn thấy sự chán ghét trong mắt Giang Trầm. Cô ta nắm chặt hai tay thành quyền, những lời ngắn ngủi của Giang Trầm như d.a.o nhọn chà đạp lên lòng tự trọng cuối cùng còn sót lại của cô ta, hết lần này đến lần khác đục khoét.

Ánh mắt Triệu Kỳ đầy mỉa mai: "Em chẳng là gì cả, vậy còn anh, trong lòng Thẩm Minh Dữu, anh cũng chẳng là gì cả."

"Không liên quan tới cô." Giang Trầm không muốn tiếp tục dây dưa, anh rảo bước đi ngang qua cô ta, dừng lại rồi trầm giọng nói…

"Cho dù trong lòng cô ấy, tôi chẳng là gì nhưng tôi vẫn sẽ yêu cô ấy mãi mãi và không bao giờ thay đổi!"

Triệu Kỳ thẫn thờ đứng ở đó, nhìn Giang Trầm rời đi.

Tại sao cuộc đời của Thẩm Minh Dữu lại tốt như vậy, không chỉ có người nhà yêu thương cô, còn có Giang Trầm. Cho dù Thẩm Minh Dữu không yêu anh, Giang Trầm lại nói rằng anh sẽ vĩnh viễn yêu cô...

Rốt cuộc là tại sao.

Triệu Kỳ suy sụp ngồi xổm xuống.

Nếu cô ta là Thẩm Minh Dữu thì tốt biết bao.

**

Giang Trầm đi thẳng về nhà.

Khi về đến nhà, anh gặp Lâm Tịnh vừa đi làm về ở nhà bên cạnh.

Giang Trầm nhớ tới Lâm Tịnh từng là bạn thân tốt nhất của Thẩm Minh Dữu, Giang Trầm gọi cô ấy lại: "Tổng giám đốc Giang."

Lâm Tịnh hạ cửa sổ xe xuống.

Giang Trầm đứng ở bên cạnh xe của cô ấy, anh im lặng một hồi, cuối cùng mới lên tiếng hỏi: "Cô có biết lúc trước Dữu Dữu từng thích một người rất lâu không?"

Lâm Tịnh lấy làm lạ liếc Giang Trầm một cái rồi đáp: "Biết."

Trong lòng Giang Trầm bỗng nhiên trầm xuống, hóa ra là sự thật!
"Người đó là ai?"

Lâm Tịnh không chỉ cảm thấy kỳ lạ mà còn dùng ánh mắt đầy vẻ khó tin nhìn Giang Trầm.

Thẩm Minh Dữu đã kết hôn được năm năm, vậy mà chồng cô vẫn không biết cô đã từng thầm mến anh!

Thậm chí Giang Trầm còn chạy tới hỏi cô ấy người Thẩm Minh Du thầm mến là ai, đừng tưởng rằng cô ấy không nhìn ra ánh mắt của Giang Trầm lúc này tràn đầy sự ghen ghét khó có thể kiềm chế được.

Tự mình ghen ghét với mình, thật thú vị.

Lâm Tịnh: "Tôi nghĩ chuyện này anh nên tự mình đi hỏi Dữu Dữu."

Nếu Thẩm Minh Dữu đã không nói chuyện này cho Giang Trầm biết thì nhất định có lý do của cô. Lâm Tịnh không dám tùy tiện can thiệp vào, tốt nhất nên để hai vợ chồng họ tự mình giải quyết.

Lâm Tịnh nói xong thì kéo cửa sổ ô tô lên, lái xe tiến thẳng vào cổng nhà mình.

Giang Trầm đứng đó một hồi lâu, cuối cùng anh hít một hơi thật sâu rồi mới trở về nhà.

Anh đi thẳng vào nhà, tiến vào phòng ngủ, Thẩm Minh Dữu vẫn chưa ngủ, cô đứng trên ban công phòng ngủ, nhìn ánh đèn phía xa, không biết đang nghĩ gì.

Giang Trầm từng bước đi tới, ôm lấy cô từ phía sau, một tay vòng qua eo cô, một tay vòng qua vai cô, gắt gao ôm cô vào lòng, anh hỏi: "Dữu Dữu, em thích anh đi, được không?"

Anh không muốn Thẩm Minh Dữu thích bất kì ai, anh chỉ muốn Thẩm Minh Dữu thích anh thôi!

Giang Trầm thừa nhận bản thân rất ghen tị, vất vả lắm anh mới xác nhận được tình cảm của mình. Khi biết mình đã sớm yêu Thẩm Minh Dữu thì có người nói với anh rằng Thẩm Minh Dữu từng thích một người rất lâu, làm sao anh có thể không ghen tị đây?

Cánh tay Giang Trầm ôm lấy vòng eo thon gọn của Thẩm Minh Dữu càng ngày càng siết chặt hơn.

Anh đang ghen tị! Anh ghen tị đến sắp điên rồi!

Thật ra Thẩm Minh Dữu cũng không nhớ rõ tại sao trước kia mình lại thích Giang Trầm nữa.

Khi đó, cô vẫn còn du học ở nước ngoài. Vào độ tuổi thiếu nữ vừa mới biết yêu, cô và Lâm Tịnh thường thảo luận xem sau này các cô sẽ thích người như thế nào.

Khoảng thời gian đó cô và Lâm Tịnh đang thi vào đại học. Lâm Tịnh là một học bá* nên cô ấy rất cẩn thận trong việc lựa chọn trường đại học. Vì vậy cô ấy đã kéo theo Thẩm Minh Dữu đi xem thử mấy trường đại học nổi tiếng ở nước họ đang sống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play