Tim Triệu Kỳ rơi một nhịp, mặc dù Triệu Diễm cười nhưng ánh mắt anh ấy nhìn cô ta lại lạnh băng.

"Anh…"

"Tôi đã nói rồi, đừng gọi tôi là anh!" Triệu Diễm dùng sức đá mạnh chậu hoa sang một bên, chiếc kệ nặng nề rơi xuống, chậu hoa trên đó vỡ tan tành. "Cô cảm thấy tôi rất dễ bị lừa phải không, cô và mẹ cô xoay tôi như chong chóng nhiều năm như vậy, có phải mẹ con cô vẫn luôn âm thầm đắc ý, cười nhạo tôi là kẻ ngu xuẩn nhất thế giới này không?"

"Triệu Kỳ, cô và mẹ cô thật sự rất giỏi. Mẹ cô thì nắm lấy cơ hội để gả vào nhà họ Triệu, còn cô nắm lấy cơ hội để trở thành ân nhân cứu mạng của tôi. Sau đó, ba con nhà họ Triệu chúng tôi bán mạng vì hai mẹ con cô. Thật sự rất giỏi, cô và mẹ cô đều rất giỏi."

Những lời mỉa mai của Triệu Diễm khiến trái tim Triệu Kỳ tổn thương sâu sắc, Triệu Kỳ biết Triệu Diễm nhất định đã biết được sự thật năm đó.

Mặc dù cô ta từng vô số lần tưởng tượng ra cảnh tượng khi Triệu Diễm biết được sự thật, nhưng khi nó thật sự xảy ra, cô ta vẫn không khỏi cảm thấy ớn lạnh cả người.

"Anh ơi, anh đừng như vậy, là em đã lừa anh, là em có lỗi với anh. Nhưng mẹ em không muốn lừa anh, chỉ là bà ấy bị em ép buộc nên mới phải làm như vậy. Cũng vì chuyện này mà bà ấy luôn cảm thấy rất hổ thẹn với anh, cho nên sau này bà ấy đối xử với anh còn tốt hơn con gái ruột là em."

"Em muốn cứu anh, nhưng lúc đó em lại bị thương nên không cứu được anh. Anh tin em đi, cho dù chỉ có một tia hy vọng cuối cùng, em cũng sẽ cứu anh mà!"

Khi hỏa hoạn xảy ra, Triệu Kỳ định đi cứu Triệu Diễm, nhưng lúc đó cô ta bị tủ ngã đè gãy chân, ngọn lửa cháy lên người cô ta, cô ta chỉ có thể dùng chút ý thức cuối cùng để bò ra ngoài cửa, cô ta còn không thể tự cứu mình thì làm sao có thể cứu được Triệu Diễm chứ.
Cô ta nghĩ đi nghĩ lại, nếu lúc đó cô ta không bị thương, nếu lúc đó Thẩm Minh Dữu chưa quay về, nếu người cứu Triệu Diễm thật sự là cô ta thì tốt biết bao.

Nhiều năm như vậy, cô ta lo lắng sợ sệt, cô ta sợ lời nói dối lúc đầu của mình sẽ bị vạch trần, nhưng cho dù cô ta có đề phòng cách mấy đi nữa, cuối cùng vẫn không đề phòng được.

Triệu Diễm nhìn cô ta chằm chằm: "Thế nên cô có thể đổi trắng thay đen, lừa gạt tất cả chúng tôi à?"

"Em xin lỗi, chỉ là em quá ghen tị với chị Minh Dữu. Em ghen tị với chị ấy vì có một người ba tốt, ghen tị với chị ấy vì có một người anh trai tốt, cho nên mới nhất thời xúc động mà đã làm ra chuyện như vậy."

Triệu Kỳ thực sự ghen tị với Thẩm Minh Dữu.

Thật ra từ khi còn nhỏ, cô ta đã biết Thẩm Minh Dữu. Khi còn học tiểu học, cô ta và Thẩm Minh Dữu đã từng học cùng trường.

Thẩm Minh Dữu là nhân vật nổi tiếng trong trường, cô ta biết Thẩm Minh Dữu, nhưng Thẩm Minh Dữu lại không biết cô ta.

Thẩm Minh Dữu giống như một nàng công chúa nhỏ, cô luôn ăn mặc xinh đẹp, các bạn cùng trường đều thích cô. Cô còn có một người anh trai luôn nghe lời cô, làm mọi thứ vì cô. Những thứ cô dùng luôn là những thứ đắt tiền nhất, thời thượng nhất. Cô sẽ mua rất nhiều đồ ăn vặt đắt tiền cho các bạn cùng lớp. Mỗi ngày sẽ có một chiếc ô tô cực sang trọng đưa cô đến trường, sau giờ học lại có một chiếc ô tô đưa cô về nhà...

Từ khi còn rất nhỏ, Triệu Kỳ đã cùng mẹ mình kiếm sống mưu sinh, cũng trưởng thành sớm hơn những bé gái đồng trang lứa. Khi đó, cô ta thực sự ghen tị với những công chúa nhỏ như Thẩm Minh Dữu.

Không lâu sau đó, không ngờ mẹ cô ta được gả vào nhà họ Triệu, vậy mà cô ta lại trở thành em gái của Triệu Diễm, còn Thẩm Minh Dữu, cô công chúa nhỏ luôn ăn mặc xinh đẹp lại theo mẹ đến đất nước khác vì ba mẹ ly hôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play