Đường Khiêm hơi sửng sốt, cười nói: "Ái chà, vẫn là sư phụ nhỏ nhà ta tốt với chú, biết cho đồ đệ đùi gà để ăn cơ đấy."

"Con không phải là sư phụ nhỏ." Niệm Niệm lắc đầu, từ chối thừa nhận chuyện bản thân có một đồ đệ lớn như vậy, cô bé nói: "Cái đùi gà lớn này là quà, mẹ nói rằng hôm nay là sinh nhật chú Đường. Đùi gà ngâm tương này là ba con tự tay nấu, Niệm Niệm cũng giúp một tay. Con vừa mới chọn cái lớn nhất trong đó cho chú Đường, coi như là quà sinh nhật Niệm Niệm tặng chú."

Đường Khiêm cảm thấy hơi cảm động, Tiểu Niệm Niệm đã chọn cái đùi gà lớn nhất làm quà sinh nhật cho anh ta. Tuy rằng nó không giá trị bằng món quà của những người khác nhưng tấm lòng của bé con lại đơn thuần nhất, chân thành nhất.

"Cảm ơn Niệm Niệm nhé." Đường Khiêm cảm động gắp đùi gà lên, cắn một miếng thật to, nhưng nhai một hồi, nụ cười trên mặt lại dần dần biến mất.

Hương vị của cái đùi gà này thật quá mức bình thường, thịt bị nấu quá chín nên hơi dai, vị muối cũng không đủ, quả thật nếm vào có chút nhạt nhẽo vô vị. Khẩu vị của Đường Khiêm tương đối nặng, cái đùi gà này thật sự không hợp với khẩu vị của anh ta.

Nhưng đây là tấm lòng của cô bé.

Đường Khiêm nuốt miếng gà trong miệng xuống và hỏi: "Niệm Niệm, đây là ba con tự tay nấu sao?"

"Vâng ạ."

Ánh mắt của Đường Khiêm nhìn về phía chiếc bàn nhỏ cách đó không xa. Lúc nãy, anh ta còn thấy thắc mắc tại sao trong đống hộp cơm của Ngự Thực Cư lại có mấy món ăn trông không được ngon, hóa ra mấy món này là do Giang Trầm tự tay nấu!

Chẳng trách lại khó ăn đến vậy.

Niệm Niệm hỏi: "Có ngon không ạ? Nếu ngon thì con gắp thêm cho chú một cái nữa nhé."

"Không cần, không cần đâu, chú ăn no rồi, chúc cả nhà con ăn ngon miệng nhé." Đường Khiêm bị dọa tới mức liên tục xua tay, bưng lấy hộp cơm của mình, nhường lại không gian nhỏ trong góc này cho một nhà ba người, sau đó nhanh chóng chạy đi rồi ngồi xổm xuống ăn cơm hộp với trợ lý của mình.

Răng của anh ta không tốt, thật sự "không có phúc để hưởng" cái đùi gà này.
Thẩm Minh Dữu vừa mới rửa tay xong thì nhìn thấy Đường Khiêm đang bưng hộp cơm chạy nhanh hơn cả thỏ, cứ như có người đuổi theo phía sau anh ta.

"Mẹ ơi, mau ra đây ăn cơm." Niệm Niệm nhìn thấy mẹ đi tới liền vui vẻ dắt tay mẹ, dẫn mẹ tới trước bàn cơm nhỏ: "Mẹ ơi, món này, món này, còn có món này đều là do ba và Niệm Niệm cùng nhau nấu đó. Mẹ nếm thử xem hôm nay có ngon hơn hôm qua chút nào không?"

"Không sao đâu, nếu em không thích thì ăn cơm của Ngự Thực Cư là được." Giang Trầm đưa đũa cho cô.

Thẩm Minh Dữu nhận lấy đũa, nếm thử hai món ăn trông không ngon lắm, thấy Giang Trầm và Niệm Niệm đều dùng cùng một biểu cảm nhìn mình, Thẩm Minh Dữu mở miệng nói: "Có tiến bộ, ăn ngon hơn hôm qua một chút."

Sau đó, đôi mắt giống nhau như đúc của hai ba con cùng lúc tràn ngập ý cười.

Thẩm Minh Dữu cũng mỉm cười.

Cô giúp Niệm Niệm gắp một chút thức ăn, lúc quay đầu thì vô tình chạm phải ánh mắt của Giang Trầm. Vốn chỉ là một cái nhìn rất bình thường, nhưng trong phút chốc, ánh mắt của Giang Trầm lập tức thu lại giống như đang cố ý che giấu, anh cầm ly nước lên, cúi đầu uống nước.

Thẩm Minh Dữu: "..."

Thẩm Minh Dữu cảm thấy rằng mấy ngày nay Giang Trầm trở nên rất kỳ lạ.

Cô đã nhiều lần để ý thấy dường như Giang Trầm đang lén lút nhìn mình, sau khi bị cô phát hiện, anh sẽ giả vờ bình tĩnh hoặc hơi mất tự nhiên dời tầm mắt.

Có hơi kỳ lạ.

Hơn nữa, mấy ngày nay, hình như Giang Trầm đã đối xử với cô tốt hơn trước.

Mỗi buổi sáng, dù cho cô có quay phim sớm đến mấy, anh cũng sẽ tự mình lái xe chở cô đến phim trường, buổi tối lại đến phim trường đón cô về, thậm chí anh còn tự tay làm cơm hộp tình yêu đưa đến phim trường. Cơm hộp có hai phần, một phần là Giang Trầm tự tay nấu, còn một phần là hộp đựng chuyên dụng dùng để mang đi của Ngự Thực Cư. Có lẽ Giang Trầm biết trình độ nấu nướng của mình không đến nơi đến chốn, vì thế mới cố tình chuẩn bị hai phần cơm hộp để Thẩm Minh Dữu tự mình lựa chọn ăn bên nào...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play