Quản gia nghe Niệm Niệm nói muốn mang tất, định đi tìm tất cho cô bé, nhưng lại thấy Niệm Niệm nhanh tay lẹ chân mang cho bản thân một “đôi tất” kỳ lạ.

Niệm Niệm mang tất xong thì lật đật chạy ra ngoài, cô bé đến trước cửa thư phòng, gõ cửa rồi sau khi nghe thấy tiếng “mời vào” vang lên, Niệm Niệm mở cửa rồi thò cái đầu nhỏ vào quan sát.

Cô bé lập tức nhìn thấy trong phòng còn có ba và ông bà nội, bầu không khí giữa những người lớn có chút nghiêm túc.

“Sao thế Niệm Niệm?” Giang Trầm để ý Niệm Niệm không mang dép, anh bế Niệm Niệm lên và hỏi: “Dép của con đâu?”

Niệm Niệm trả lời một đằng: “Ba, ba đói bụng chưa?”

Giang Trầm lắc đầu: “Ba không đói bụng.”

Niệm Niệm không hài lòng với câu trả lời của ba, ánh mắt của cô bé nhìn chằm chằm vào ba mà không nói lời nào.

“…” Giang Trầm thấy con gái im lặng, anh nhìn chằm chằm vào cô bé, sửa lại lời nói: “…Ba có hơi đói.”

Niệm Niệm tỏ ra hài lòng rồi nói: “Vậy Niệm Niệm mời ba ăn bánh bao nha.”

Giang Trầm khó hiểu nói: “Bánh bao ở đâu?”

Niệm Niệm nâng cái chân nhỏ của mình lên, trên bàn chân hai bên được phủ bởi đôi tất màu trắng, Niệm Niệm tự dùng tay cởi tất của cô bé ra, sau đó cô bé dùng tất trên chân bao bàn tay lại đã lập tức biến thành một cái bánh bao mập mạp.

Giang Trầm: “…”

Cái bánh bao đồ chơi này được làm rất chân thật, khi còn trên chân Niệm Niệm, nó là một đôi tất hoàn hảo, nhưng hiện tại khi ở trên tay Niệm Niệm, nó lại trở thành hai cái bánh bao. Đường nét uốn lượn của bánh bao cũng rất thật, nếu đặt trên bàn ăn mà không để ý, sợ sẽ bị nhầm thành bánh bao thật mà cắn một cái.

Niệm Niệm cười híp cả mắt: “Cái này là bánh bao, ba ăn đi.”

Hành động của Niệm Niệm làm cho ông bà nội bật cười, không khí nặng nề trong thư phòng liền tan biến.

Đối với hành động ngây thơ của con gái, Giang Trầm dở khóc dở cười.
Cố Cẩn cười nói: “Con xem, khi con còn bé có chơi giống Niệm Niệm như vậy không?”

Lúc Giang Trầm bốn tuổi đã đi theo thầy học đủ loại kiến thức, trò chơi nhỏ ngây thơ giống Niệm Niệm như vậy, anh sẽ không chơi.

“Thế nên mẹ mới nói con và Niệm Niệm không giống nhau.”

Giang Trầm đã sớm nhận ra Niệm Niệm không giống với anh, Niệm Niệm là Niệm Niệm, không phải hình ảnh lúc nhỏ của mình.

May mắn là anh tỉnh táo kịp thời, Niệm Niệm vẫn chưa được bốn tuổi, sau này anh còn đầy thời gian để lớn lên cùng Niệm Niệm.

Chỉ là Giang Trầm vẫn nói: “Trước đây là mẹ dạy con, hôn nhân là ở bên nhau mọi lúc, nếu như mỗi ngày cứ sống cùng nhau sẽ không có cảm giác mới lạ, có khi còn muốn ly hôn.”

Cố Cẩn cau mày suy nghĩ kỹ một hồi, bà nói câu này với Giang Trầm từ khi nào thế.

Khi đó Giang Trầm còn nhỏ, Cố Cẩn thường giải thích hôn nhân của bản thân cho Giang Trầm nghe, ai ngờ Giang Trầm lại ghi nhớ hôn nhân của bà trong lòng, còn coi đó như là tiêu chuẩn cho bản thân.

“Mẹ nói gì thì con nghe đó à?” Lông mày của Cố Cẩn nhíu chặt: “Sao mẹ lại không biết, hóa ra con là mama boy* à.”

(*) Mama boy: chỉ người đàn ông lấy mẹ làm tiêu chuẩn, nghe lời mẹ, luôn cho rằng mẹ đúng.

Mẹ kiếp mama boy gì chứ, anh lớn như vậy rồi, thời gian sống chung với Cố Cẩn đã ít càng thêm ít, đôi khi còn không ở chung, tính cách của hai người không hợp để nói chuyện với nhau, muốn làm mama boy thì anh cũng không có cơ hội!

Niệm Niệm nhìn bà nội rồi lại nhìn ba, hôm nay cô bé vừa học được một từ mới, hoá ra nghe lời mẹ chính là mama boy…

**

Thẩm Minh Dữu đến địa điểm buổi lễ trao giải thời trang đúng giờ.

Fan tập trung ở bên ngoài rất đông, chủ yếu đến để cổ vũ cho cô.

Lần này bỗng nhiên nhà tài trợ mời Hoắc Tinh Trạch và Thẩm Minh Dữu cùng đi thảm đỏ. Do ảnh hưởng bởi hào quang siêu sao của vị Hoắc Tinh Trạch này nên Thẩm Minh Dữu cũng có thể đi chung với Hoắc Tinh Trạch và xuất hiện trong đêm chung kết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play