Thẩm Minh Dữu sờ mũi Niệm Niệm: “Niệm Niệm là một em bé mách lẻo à?”

Niệm Niệm che cái mũi nhỏ của mình: “Niệm Niệm không phải.”

“Đúng vậy, Niệm Niệm không phải bé mách lẻo đâu.”

Khương Húc đang đi theo ở phía sau nói giúp cho em gái nuôi của mình: “Chỉ có người lớn hay mách lẻo mới sinh ra bé mách lẻo thôi, nếu Niệm Niệm là bé mách lẻo, vậy mẹ nuôi không phải là người hay mách lẻo ạ?”

Khương Húc cười gian nói: “Mẹ nuôi không phải là người hay mách lẻo, cho nên em gái nuôi của con cũng không phải bé mách lẻo đâu.”

Niệm Niệm phản bác: “Em không phải em gái nuôi của anh.”

Thẩm Minh Dữu cũng nói: “Dì cũng không phải mẹ nuôi của con.”

Khương Húc không để ý nói: “Vậy thì có liên quan gì chứ, dù sao sau này chắc chắn cũng sẽ như vậy thôi.”

Khương Húc không quan tâm nhiều đến thế, cậu nhóc chạy lên phía trước muốn giúp Cố Cẩn chuyển va li, khuôn mặt Khương Húc mang theo nụ cười, vô cùng lanh lợi nói: “Bà nội nuôi, Húc Húc giúp bà.”

Nhưng mà Cố Cẩn không cần sự giúp đỡ của đứa trẻ này, chỉ qua vài giây bà đã chuyển hết hành lý trên mặt đất vào cốp xe, ngay cả Thẩm Minh Dữu muốn giúp một tay cũng bị bà gạt bỏ.

[Mọi người nghe thấy chưa, cô Cố Cẩn gọi Thẩm Minh Dữu “Dữu Dữu” nè, ôi thật cưng chiều, giống như mẹ ruột gọi con gái mình vậy.]

[Là ai nói quan hệ mẹ chồng nàng dâu bọn họ không tốt nhỉ, quan hệ mẹ chồng nàng dâu này mà không tốt, còn muốn thế nào mới là thật sự tốt?] [Ha ha ha nếu không chị Dữu nhận Khương Tiểu Húc làm con nuôi đi, Trương Tiểu Húc nghịch ngợm như vậy mà vì muốn làm con nuôi nhà họ Giang, bây giờ lại trở nên vừa ngoan ngoãn vừa điềm đạm, nhất thời em còn chưa thích ứng được đâu.]



Lần du lịch hải đảo này các mẹ mang theo rất nhiều hành lý, đặc biệt là Cố Ngải Phỉ, cô ta có hai đứa con, đồ đạc căn bản là nhiều hơn so với nhóm khác. Bây giờ thêm đồ đạc của mẹ chồng cô ta nữa thì lại càng nhiều hơn.

Hứa Thục Lan cực kỳ chú ý đến chuyện ra ngoài du lịch, chỉ việc chuẩn bị quần áo đã có rất nhiều bộ, một mình bà ta ngoại trừ có hai cái va li hành lý lớn thì còn có thêm hai cái ba lô lớn nữa.

Vốn tưởng rằng chủ đề lần này là chuyến du lịch xa xỉ, hẳn là tổ chương trình phục vụ các khách mời rất chu đáo mới phải. Ai ngờ các mẹ lại bị tổ chương trình lừa, nhìn chung hành lý phổ biến mang theo đều nhiều hơn mấy lần so với lần ghi hình tiết mục trước.

Cố Ngải Phỉ nhìn một đống lớn hành lý của nhà mình, một mình cô ta không biết chuyển đến lúc nào mới xong, còn đang nghĩ để cho mẹ chồng cũng tới giúp một chút, nhưng ai ngờ tới cô ta còn chưa mở miệng, Hứa Thục Lan đã đưa cặp song sinh ngồi vào trong xe rồi.

Cố Ngải Phỉ: “...”

Cố Ngải Phỉ chỉ có thể im lặng chuyển từng cái vali hành lý lên xe.

Cô ta lau mồ hôi, quay đầu nhìn bên cạnh thì phát hiện Phương Đường bên cạnh có mẹ cô ấy giúp đỡ, động tác chuyển hành lý rất nhanh. Hành lý của Chung Dao là ít nhất trong tất cả mọi người, mẹ chồng cô ấy ngay cả một cái vali cũng không có, chỉ có một cái ba lô đơn giản nhét đồ đạc vào thôi. Tuy rằng eo mẹ chồng cô ấy không tốt, nhưng cũng giúp chuyển mấy kiện hành lý nhỏ, giảm bớt gánh nặng cho Chung Dao.

Về phần Thẩm Minh Dữu, Thẩm Minh Dữu là người thoải mái nhất trong bốn người con dâu. Mẹ chồng Cố Cẩn của cô giống như một đại lực sĩ, mỗi tay một vali hành lý, không cần Thẩm Minh Dữu giúp đỡ, một mình mẹ chồng cô đã chuyển hành lý xong xuôi.

Sau khi chuyển xong hành lý, Cố Ngải Phỉ mệt đến nỗi tay đều run rẩy.

Hứa Thục Lan nhìn thấy xe của những người khác đều đã rời đi, bà ta hạ cửa kính xe xuống, có hơi mất kiên nhẫn nói: “Ngải Phỉ con nhanh lên, những người khác đều đi rồi, chúng ta còn không đi thì sẽ không chọn được ‘phòng tổng thống’ đâu.”

Trong lòng Cố Ngải Phỉ rất ấm ức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play