Sau khi đăng Weibo, số lượt thích và bình luận ngay lập tức tăng lên.

[Niệm Niệm thế mà lại đến《Vấn Thiên》làm diễn viên khách mời!]

[Hahaha, tại sao đạo diễn không giao cho Niệm Niệm của chúng ta vai tiểu tiên nữ, trong bộ phim này có nhiều tiên nữ như vậy, chẳng lẽ lại tiếc một người cho bé Niệm Niệm sao. Bé con cuối cùng cũng diễn một bộ phim, nhưng vai diễn đầu tiên trong đời lại là đóng vai một đứa nhóc ăn xin. Hahaha, mặc dù hóa trang thành đứa nhóc ăn xin nhưng Niệm Niệm vẫn rất đáng yêu.]

[Thế này là Niệm Niệm theo ba đến thăm ban mẹ, sau đó bị đạo diễn bắt được đấy à? Không thể không nói đạo diễn thực sự rất giỏi trong việc chọn diễn viên, khi Niệm Niệm mặc bộ quần áo rách rưới này lên người, lập tức làm nổi bật lên vẻ đáng yêu.]



Giang Trầm không biết chuyện mình bị chụp ảnh, anh cõng Thẩm Minh Dữu đi thẳng về phòng, Tiểu Tây đang ở trong khách sạn chăm sóc Niệm Niệm nghe thấy tiếng động, lập tức đi ra khỏi phòng ngủ.

Thấy Thẩm Minh Dữu say rượu đến mức này, Tiểu Tây vội vàng đưa một ít thuốc giải rượu cho Thẩm Minh Dữu uống, sau đó thấy bản thân ở đây không có chuyện gì làm nên trở về phòng mình.

Sau khi Thẩm Minh Dữu về phòng, có vẻ tỉnh táo hơn.

Niệm Niệm còn đang ngủ, cô loạng choạng bước vào phòng ngủ. Nhìn thấy trên giường phồng lên một đống nhỏ, lập tức rón rén bước chân bước tới muốn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái.

Nhưng cô vừa đi đến bên giường, đã vấp chân, ngã xuống mép giường.

Niệm Niệm đang nằm trên giường bị động tác của mẹ làm phiền, cau mày, xoay người lại.

Giang Trầm thấy Thẩm Minh Dữu ngã trên giường không đứng dậy được, vội vàng đi tới muốn đỡ cô dậy.

Không ngờ Thẩm Minh Hữu lại đổ tội ngược lại, cô giơ ngón trỏ lên môi “suỵt” một cái, nhẹ nhàng buộc tội Giang Trầm bằng lời nói: “Anh nhẹ nhàng chút đi, suýt nữa anh đã đánh thức Niệm Niệm rồi đấy.”

“...” Giang Trầm đành phải giơ tay lên, biểu thị mình sẽ không động đậy nữa. Lúc này Thẩm Minh Dữu mới hài lòng, cuối cùng cô cũng đứng dậy khỏi giường, ổn định cơ thể rồi ngồi ở mép giường, nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Niệm Niệm, sau đó cúi đầu hôn con gái.

“Mẹ yêu con.” Thẩm Minh Dữu hôn lên trán con gái như mỗi đêm trước khi Niệm Niệm chìm vào giấc ngủ.

Giang Trầm: “...”

Không biết anh có nên nói với vợ mình biết thứ cô đang hôn bây giờ không phải là khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, mà là chiếc gối nhỏ bên cạnh Niệm Niệm không!

Giang Trầm buồn cười che mắt lại, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Minh Dữu say rượu, hóa ra lại... đáng yêu như vậy!

Thẩm Minh Dữu hôn con gái xong, loạng choạng đi ra khỏi phòng ngủ, trên người cô đổ mồ hôi nhễ nhại, phải đi tắm mới có thể ngủ được.

Giang Trầm nhìn thấy cô lảo đảo đi tới đi lui quanh phòng khách như một *con ruồi không đầu.

*ruồi không đầu (một phép ẩn dụ cho một người nào đó đang lao đi xung quanh một cách điên cuồng)

Anh đành phải đi tới đỡ cô, hỏi: “Em muốn làm gì? Để anh giúp em.”

Thẩm Minh Dữu tựa đầu vào n.g.ự.c anh, nói: “Em muốn đi tắm.”

Giang Trầm nghe được câu này, nhướng mày.

Sau khi lấy đồ ngủ cho Thẩm Minh Dữu xong, anh đỡ Thẩm Minh Dữu đi thẳng đến cửa phòng tắm, vừa định đi vào, kết quả là Thẩm Minh Hữu đang say lờ đờ đã vịn cửa phòng tắm nhìn thẳng vào anh: “Đồ lưu manh, anh nói đi, có phải anh muốn nhìn trộm em lúc tắm đúng không?”

Mặc dù đầu óc Thẩm Minh Dữu đang say nhưng dù đầu óc cô choáng váng, cô cũng có thể đoán được Giang Trầm đang nghĩ cái gì!

“...” Giang Trầm không muốn nhìn trộm Thẩm Minh Dữu lúc tắm, nhưng anh định vào giúp cô tắm rửa. Bây giờ Thẩm Minh Dữu say như thế này rồi, để cô tắm một mình thật sự không yên lòng được.

Giang Trầm nắm lấy tay nắm cửa phòng tắm, cười nói: “Cũng không phải là chưa từng tắm rửa chung.” Bọn họ là một đôi vợ chồng già, những gì nên làm và không nên làm cũng đã làm hết rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play