Giọng nói Thẩm Minh Dữu mang theo vẻ kiêu ngạo: “Đó là chuyện đương nhiên, còn phải xem là ai sinh chứ.”

Giang Trầm cười nói: “Đúng đúng, là anh và vợ sinh ra, đương nhiên là rất đáng yêu rồi.”

Nghe Giang Trầm gọi cô là “Vợ”, Thẩm Minh Dữu khẽ cười. Từ lâu cô đã phát hiện, hình như từ trước đến nay ở trước mặt cô Giang Trầm chưa bao giờ gọi tên cô, nếu muốn tìm cô, anh sẽ hỏi quản gia “Bà chủ đâu rồi?” hoặc hỏi Niệm Niệm “Mẹ đâu rồi?”. Khi nhắc đến cô với bạn bè, đồng nghiệp, anh sẽ gọi cô là “vợ tôi”, “bà xã tôi” hoặc “nhà tôi”. Lần duy nhất anh gọi cô bằng tên là khi anh nhắc đến cô với người lớn trong gia đình hoặc họ hàng, lúc đó anh mới gọi cô bằng tên.

Có vẻ như anh chưa bao giờ gọi tên cô khi hai người ở một mình.

Giang Trầm nghe thấy tiếng vợ mình cười, ánh mắt chuyển từ chỗ Niệm Niệm sang người bà xã, anh nắm tay che miệng lại, khẽ ho một cái rồi nói: “Hôm nay em rất xinh đẹp.”

Đây là lần đầu tiên Giang Trầm nhìn thấy Thẩm Minh Dữu mặc đồ cổ trang, cô giống như tiên nữ, thực sự rất đẹp.

Ánh mắt Thẩm Minh Dữu hiện lên vẻ kinh ngạc, quay sang nhìn anh.

Nhìn Giang Trầm lần đầu tiên nói lời tán tỉnh, cô còn sửa lại cho anh: “Ngày nào em cũng xinh đẹp.” Nhưng từ trước đến nay Giang Trầm vốn không biết mà thôi.

“...” Giang Trầm lập tức phụ họa theo: “Em nói không sai, ngày nào em cũng rất xinh đẹp.”

Nhân viên công tác đến gọi Thẩm Minh Dữu tình cờ nghe thấy hai vợ chồng đang tán tỉnh nhau, cô ấy cười nói: “Ngày nào cô Thẩm cũng xinh đẹp hết á, nhưng xin đợi một lát rồi hẵng thể hiện tình cảm với tổng giám đốc Giang tiếp nhé. Bây giờ giáo viên võ thuật đã đến, đang đợi ở đằng kia rồi đấy ạ, chúng ta phải đến đó trước.”

Thẩm Minh Dữu bị chọc ghẹo chỉ có thể quay người vội vã rời đi. Nhân viên công tác đi theo sau lưng cô, phát hiện vành tai Thẩm Minh Dữu đỏ bừng, cô ấy không nhịn được bật cười. Hai người này đã kết hôn được năm năm, sao còn nói chuyện như mấy thanh niên mới biết yêu, làm cô ấy không nhịn được phải trêu ghẹo. **

Sự nghiệp diễn xuất của Niệm Niệm gặp phải trở ngại lớn.

Cô bé không thể diễn cảnh khóc.

Có một cảnh quay, đứa nhóc ăn mày do Niệm Niệm thủ vai lấy được miếng ngọc bội, cuối cùng cũng mua được thuốc cầm về nhà thì lại phát hiện người mẹ đang bệnh nặng của mình chỉ còn hơi thở cuối cùng.

Đây là cảnh khóc về sự sinh ly tử biệt của hai mẹ con, diễn viên nhí nhất định phải thể hiện trọn vẹn cảm xúc mới có thể diễn tốt cảnh quay này.

Nhưng Niệm Niệm đã thử mấy lần mà vẫn không thể khóc được.

Niệm Niệm quay xong mấy cảnh, dần dần cảm thấy quay phim có hơi giả tạo.

Ví dụ như m.á.u chảy ra thực chất không phải m.á.u thật mà là nước ép cà chua, kiếm cũng không phải kiếm thật mà là một thanh kiếm đồ chơi có thể co duỗi…

Niệm Niệm cảm thấy những người lớn đang quay phim này khá ngốc nghếch, những đồ vật giả dối như này, làm sao khán giả có thể tin được.

Còn cả người dì đóng vai mẹ của đứa nhóc ăn mày này nữa, một giây trước dì ấy còn làm mặt quỷ để chọc Niệm Niệm cười, giây sau lại cực kỳ yếu ớt nằm ở trên giường. Lúc Niệm Niệm quay cảnh khóc này, nhớ tới khi dì đó làm mặt quỷ là lại muốn cười, làm sao mà khóc được chứ.

Đạo diễn đành phải cho tạm dừng, cẩn thận giải thích cảnh quay cho cô bé nghe: “Niệm Niệm, cháu phải tưởng tượng người đang nằm trên giường lúc này chính là người mẹ đã sinh ra và nuôi dưỡng cháu, kể từ khi sinh ra cháu đã không có người thân nào khác trong gia đình, chỉ có mẹ bầu bạn ở bên cạnh cháu. Cháu rất yêu mẹ mình, nhưng mẹ cháu vì bệnh tật nên chẳng mấy chốc nữa sẽ phải rời bỏ cháu. Sau này cháu sẽ không bao giờ gặp lại mẹ nữa, trên thế giới này chỉ còn lại mỗi một mình cháu, không có ai đồng hành, không có ai thương cháu hay yêu cháu nữa…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play