Niệm Niệm cúi đầu nói: “Trong lòng em nhớ mẹ, nghĩ đi nghĩ lại thì mẹ sẽ quay về mà.”
“Nhưng mà chẳng phải còn rất nhiều ngày nữa mẹ em mới về sao?”
Nghe thấy câu này Niệm Niệm càng cúi đầu thấp hơn.
Thấy em gái đáng thương như vậy, Khương Húc dùng đầu óc thông minh suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nghĩ ra một biện pháp cực kỳ cực kỳ tốt.
“Niệm Niệm, em có thể nhờ ba em dẫn em đi thăm ban ý.” Ba mẹ Khương Húc đều là người trong giới giải trí, cậu nhóc biết thăm ban có ý là gì, hơn nữa cũng biết dì Thẩm Minh Dữu đang đóng phim truyền hình. Nếu là như này, Niệm Niệm hoàn toàn có thể đến thăm ban: “Ngày mai là cuối tuần, trường mẫu giáo sẽ được nghỉ, cuối tuần thì ba em cũng được nghỉ, hai người có thể đến nơi mẹ em quay phim, gặp mẹ em mà.”
Đôi mắt Niệm Niệm sáng lên, sao cô bé không nghĩ ra cách này nhỉ.
“Có một lần ba anh muốn tạo bất ngờ cho mẹ, nên đã bí mật đưa anh đến thăm mẹ anh đó.” Khương Húc nói: “Lúc đó mẹ anh đã rất vui, thậm chí bà ấy còn bịt mắt anh lại, lén lút hôn ba anh, nhưng mà lúc đó anh đã len lén thấy được, hì hì, ba mẹ không lừa được anh đâu.”
Niệm Niệm cẩn thận nghe Khương Húc nói chuyện, khi nghe thấy Khương Húc nói mẹ anh ấy còn lén hôn ba anh ấy, Niệm Niệm có hơi hoang mang, mẹ cô bé chỉ hôn mỗi mình cô bé, hình như chưa từng nhìn thấy mẹ hôn ba lần nào.
Nhưng mà mẹ là của một mình Niệm Niệm, sao có thể hôn người khác được.
Hôn ba cũng không được.
“Mẹ anh hôn ba anh, anh không tức giận à?” Niệm Niệm hỏi.
“Sao anh lại phải tức giận?” Khương Húc thấy khó hiểu: “Ba mẹ anh hôn nhau chứng tỏ tình cảm giữa hai người họ rất tốt, nếu không hôn thì tình cảm không tốt, tình cảm không tốt có thể sẽ ly hôn đấy.”
Khương Húc suy nghĩ một lúc rồi lại nói: “Nếu họ ly hôn, vậy anh sẽ ở với ai chứ?”
Trong mắt Niệm Niệm càng lúc càng thấy hoang mang, nếu như lời anh Khương Húc nói là sự thật, vậy ba mẹ cô bé chưa bao giờ hôn nhau, chẳng lẽ tình cảm của ba mẹ cô bé không tốt hả, vậy sau này… ba mẹ cô bé sẽ ly hôn sao?
“Chắc chắn là ở với mẹ.” Niệm Niệm không chút do dự về vấn đề ở cùng ai, không ở cùng mẹ chẳng lẽ ở với ba à.
Như vậy không được.
Khương Húc nhìn Niệm Niệm bằng ánh mắt của em còn nhỏ, hiểu biết quá ít, còn cậu nhóc là người từng trải bèn thở dài: “Con nít không có quyền lựa chọn, nếu như người lớn ly hôn, bọn họ sẽ tranh giành quyền nuôi con. Thẩm phán phán cho ai thì phải đi theo người đó, trẻ em không được tự mình lựa chọn đâu.”
Khương Húc biết chuyện này từ người bạn tốt của mình. Trước kia cậu nhóc từng có hai người bạn tốt ở trường mẫu giáo, ba mẹ đều đã ly hôn, sau đó bạn tốt của cậu nhóc đều không thể lựa chọn ở với ba hay mẹ, thẩm phán gõ cái búa xuống phán cho người nào thì đứa trẻ chỉ có thể đi theo người đó. Một trong những người bạn tốt của cậu nhóc đã được phán cho ba, vì chuyện này mà còn từng khóc rất lâu, không lâu sau đó, người bạn đó bị ba mình đưa ra khỏi trường mẫu giáo. Từ đó trở đi, Khương Húc chưa từng gặp lại người bạn đó nữa.
Niệm Niệm ngồi ở chỗ của mình suốt cả buổi chiều, thậm chí giáo viên đang giảng cái gì cô bé cũng không biết.
Khương Húc thấy Niệm Niệm trở nên hơi kỳ lạ, cậu nhóc hỏi: “Niệm Niệm, em đang nghĩ gì vậy?”
Niệm Niệm rất nghiêm túc nói: “Em đang suy nghĩ làm sao để ba mẹ hôn nhau!”
Khương Húc: “...?”
Buổi chiều, lúc Giang Trầm đến nhà trẻ đón con gái tan học, đã thấy Niệm Niệm đeo chiếc cặp nhỏ trên lưng chạy tới: “Ba, chúng ta đi thăm ban của mẹ đi.”
Giang Trầm kinh ngạc nói: “Bây giờ luôn sao?”
“Đúng, ngay bây giờ, ba nhớ mẹ, muốn tạo bất ngờ cho mẹ nên đưa Niệm Niệm đi thăm ban mẹ.” Niệm Niệm nắm lấy ống quần của ba, lo lắng nói: “Ba ơi nhanh lên, chúng ta đi ngay bây giờ đi.”
“...” Giang Trầm nhìn thấy ống quần của mình sắp bị con gái xé toạc ra, anh không hiểu lắm, rõ ràng là Niệm Niệm nhớ mẹ, muốn tạo cho mẹ một bất ngờ, sao lại cứ khăng khăng bảo là ba nhớ mẹ?
Hai cái này khác nhau ở chỗ nào sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT