Niệm Niệm liếc nhìn ba, bèn hỏi Khương Húc: "Xấu lắm sao?"

"Đặc biệt rất xấu."

Niệm Niệm giật lấy chiếc mũ che nắng từ tay ba, tự mình quạt mát. Cô bé quyết định từ bây giờ cô bé sẽ không để ý đến ba nữa.

Giang Trầm: "..."

Giang Trầm đành phải cởi mũ che nắng trên đầu xuống, tiếp tục quạt mát cho con gái.

Niệm Niệm dịch người sang bên cạnh, Giang Trầm di chuyển theo, Niệm Niệm tiếp tục dịch sang bên cạnh, Giang Trầm lại di chuyển theo cô bé.

Ngay cả Khương Húc ở một bên cũng cảm thấy bầu không khí giữa hai ba con có chút không ổn.

Khương Húc nhỏ giọng hỏi: "Chú Giang, tại sao Niệm Niệm tức giận vậy?"

Giang Trầm giải thích: "Niệm Niệm không tức giận, con bé chỉ tạm thời không muốn nhìn mặt ba mà thôi."

Niệm Niệm phản bác: "Niệm Niệm bây giờ rất tức giận!"

Tại sao ba lại ngốc như vậy, lúc cô bé không tức giận, ba hết lần này tới lần khác nói cô bé tức giận, hiện tại cô bé đã tức giận như vậy, ba lại nói cô bé không tức giận!

Tức c.h.ế.t Niệm Niệm mà.

Niệm Niệm có chút tủi thân, nếu có mẹ ở đây thì tốt rồi, Niệm Niệm rất nhớ rất nhớ mẹ.

"Xin lỗi con." Giang Trầm cũng rất ảo não, anh không quá có khả năng nắm bắt được tâm tình nho nhỏ của Niệm Niệm, tuy rằng trong lòng muốn cố gắng làm tốt, nhưng làm thế nào cũng không tốt: "Xin lỗi Niệm Niệm, ba sai rồi."

Lúc này, Giang Trầm vô cùng nhớ vợ mình.

May mắn thay, chủ mảnh đất này đã mang đồ ăn cùng đồ uống tới cho bọn họ, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng giữa Niệm Niệm và ba.

Trong đó, thứ được yêu thích nhất chính là nước ép dưa hấu.

Nước ép dưa hấu mát lạnh sảng khoái, bọn trẻ bưng lên, uống ừng ực vài ngụm, y hệt như nếm được thức uống ngon nhất thế giới. Nhưng bởi vì nhiều người, nước ép dưa hấu mà chủ nhà mang đến lại có hạn, ngoại trừ các khách mời, còn có nhân viên công tác, mỗi người chỉ được chia cỡ một chén nhỏ ăn cơm.

Bọn trẻ uống xong vẫn cảm thấy có chút chưa dứt cơn thèm, nếu có thể uống thêm một chén nữa thì tốt rồi.

Niệm Niệm uống tương đối chậm, những người khác đều uống xong, trong bát cô bé vẫn còn gần nửa chén.

Nước ép dưa hấu uống vào rất ngọt, man mát lành lạnh, giải nhiệt tốt, Niệm Niệm không nỡ uống hết trong một lần.

Giang Trầm bởi vì chọc giận con gái, thấy Niệm Niệm thích uống nước ép dưa hấu, bèn để lại chén của mình cho con gái.

Chờ Niệm Niệm uống xong nước ép dưa hấu của mình, bên cạnh lại đưa tới một chén nhỏ.

"Niệm Niệm uống đi." Giang Trầm tiếp tục lấy mũ che nắng quạt mát cho con gái.

Nước ép dưa hấu uống quá ngon, Niệm Niệm quả thật còn muốn uống thêm một chút, cô bưng chén tới nhấp một ngụm nước ép dưa hấu thơm ngọt, tức giận với ba khi nãy dường như đã được dập tắt bởi một chén nước ép dưa hấu.

Thôi bỏ đi, lần này vẫn là tha thứ cho ba vậy.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Giang Trầm nói với con gái: "Niệm Niệm, con ở lại đây nghỉ ngơi một lát cho mát, ba đi hái cà chua trước."

"Vâng ạ." Niệm Niệm đáp lời.

Giang Trầm thấy con gái đồng ý bèn đứng lên rồi rời đi.

Nhưng anh không chú ý là Niệm Niệm ngồi ở chòi nghỉ mát lúc ngồi không cẩn thận đã đè lên vạt áo của ba, lúc ba đứng dậy, vạt áo tuột khỏi trong nháy mắt, Niệm Niệm đang bưng chén nước ép dưa hấu bị lực kéo này điều khiển, chúi người về phía trước.

Niệm Niệm không ngã, nhưng chén nước ép dưa hấu mà ba cố ý để lại cho cô, từ cổ áo của cô bé trở xuống, toàn bộ đều đổ lên người Niệm Niệm.

Quần áo màu trắng gạo bị nước ép dưa hấu nhuộm thành màu đỏ.

Ngoại trừ trên quần áo, trên miệng trên cổ Niệm Niệm cũng toàn là nước ép dưa hấu.

Niệm Niệm mở to đôi mắt như hòn bi ve, nhìn bóng lưng ba rảo bước, lại nhìn chính mình: "..."

... Hôm nay Niệm Niệm sẽ không thèm để ý đến ba nữa!

Chờ Niệm Niệm dùng quần áo lau nước ép dưa hấu trên mặt xong, Giang Trầm đi ra phát hiện mình không mang mũ, lại quay về lấy mũ, kết quả nhìn thấy Niệm Niệm đang ngây ngốc nhìn chằm chằm chén uống nước ép dưa hấu trong tay mình, lại nhìn trên người cô bé, phát hiện nước ép dưa hấu dường như đã đổ hết lên người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play