Thập niên 70: Xuyên thành cô vợ lười biếng trong văn niên đại

Chương 2.4


2 tháng

trướctiếp

Bên ngoài truyền đến tiếng động, là tiếng mấy đứa trẻ con hưng phấn kêu gào, Chu Vân Mộng bèn thoát ra ngoài.

Cô lại biết được, tốc độ dòng chảy thời gian của siêu thị cùng thế giới bên ngoài giống nhau, nhưng lại có hiệu quả ngưng đọng thời gian, đồ vật thức ăn bên trong sẽ không bị hỏng..

Nghĩ rõ hướng đi tới đây, Chu Vân Mộng cũng không tính toán trong phòng nữa.

Cô xuyên sách hai ngày, lần đầu tiên đi ra khỏi phòng.

Vừa bước chân ra cửa đã ngửi thấy mùi thịt từ phòng bếp truyền đến. Thơm nức mũi, có cả mùi mỡ lợn.

Trà Hoa 6 tuổi cùng Hổ Đầu 4 tuổi của đại phòng, còn có Thạch Đầu 5 tuổi của nhị phòng, ba đứa trẻ ghé vào cùng nhau cười tủm tỉm, biểu tình hưởng thụ mà ăn tóp mỡ.

Điều kiện của Lâm gia coi như tốt, trong nhà sức lao động đủ, lại có Lâm Tân Bình mỗi tháng gửi tiền trợ cấp về, có phiếu thịt, mười ngày nửa tháng cũng có thể ăn một hai bữa thịt, hàng ngày xào rau cũng hào phòng thả mỡ lợn mà xào.

Nhưng mà đối với đám trẻ con, tóp mỡ vẫn rất hấp dẫn, người lớn không ăn, bọn nhỏ mới có thể lấy tóp mỡ làm đồ ăn vặt.

Ba đứa bé vừa thấy Chu Vân Mộng đến, nụ cười trên mặt lập tức tắt, có chút sợ hãi mà hô: “Thím ba”

Hoàn toàn không có dáng vẻ cao hứng trước đó.

“Ừm.” Chu Vân Mộng học bộ dáng của nguyên chủ, không lạnh không nóng lên tiếng, tự tìm cái ghế đặt mông xuống.

La Mẫn ở trong phòng bếp nghe được thanh âm liền chạy nhanh ra, trên tay bưng một chén tóp mỡ đầy, thấy Chu Vân Mộng ngồi đó, trên đầu bị thương quấn khăn trắng, sợ đối phương lại gây chuyện, đi qua liền nói: “Em dâu, chị để lại cho em tóp mỡ đây.”

Tóp mỡ trong chén sáng bóng.

Chu Vân Mộng giật giật khóe miệng.

Nhà họ Lâm mỗi lần làm tóp mỡ đều phân cho bọn trẻ một người một miếng làm đồ ăn vặt, còn dư thì để xào rau, người lớn sẽ không, nhưng nguyên chủ sẽ ăn nha.

Lý do nói nghe cũng rất hợp lý: “Người lớn đại phòng nhị phòng các ngươi không ăn là vì cho con ăn, tam phòng hiện tại chưa có con, tôi ăn tóp mỡ cũng không sai!”

Về sau mỗi lần nguyên chủ đều được chia một miếng tóp mỡ.

Có phải là hôm trước gây sự quá ầm ĩ, còn chưa kịp nói gì, chị dâu hai La Mẫn đã chủ động đem tóp mỡ lại đây.

Chu Vân Mộng sẽ không OOC, cũng thật sự thèm tóp mỡ, không khách khí mà trực tiếp duỗi tay cầm lấy miếng tóp mỡ bỏ vào trong miệng.

Vừa cay vừa giòn, cắn một miếng liền cảm nhận vị dầu béo ngậy, Có mùi thơm của thịt, cộng thêm 2 ngày chưa được ăn thức ăn mặn, cô cũng không cảm thấy ngán.

“Tóp mỡ chị dâu làm rất thơm .” Cô khen là thật lòng, Dù sao thì nguyên Chủ cũng sẽ nói vậy 

Nhưng La Mẫn vừa nghe, cảm thấy lời này ám chỉ gì đó, ý là muốn ăn thêm sao?

Phải rồi, lấy tính cách của em dâu ba, vừa mới chịu ủy khuất lớn như vậy, đầu đụng vô tường, một miếng tóp mỡ làm sao đủ, ít nhất phải đến hai miếng.

Nhưng mà……

Em dâu ba ăn thêm một miếng, chồng cô và Thạch Đầu phải ăn ít đi một bữa tóp mỡ xào đồ ăn.

Chu Vân Mộng nói xong vừa thấy ánh mắt của La Mẫn liền biết người ta nghĩ cái gì, vẫy vẫy tay nói: “Chị dâu hai chị mau đi nấu cơm đi, em ngửi thấy mùi hương đều đói bụng rồi.”

Nói xong cô một mình ngồi im ở ghế, không hề có ý định muốn tiến lên giúp đỡ.

La Mẫn  nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đáp: “Vậy chị đi trước.”

Nói xong xoay người vào phòng bếp.

Còn may còn may, đêm nay có thịt ăn, em dâu ba mới không nhớ thương phần tóp mỡ kia .

Ba đứa bé lúc đầu có chút lúng túng câu nệ, chạy ra chỗ khác cách Chu Vân Mộng khá xa, thấy thím ba không nói lời nào, cũng không nhìn chúng, mới từ từ thoải mái chơi đùa.

Một lát sau, người nhà họ Lâm trở về, thấy Chu Vân Mộng ra khỏi phòng có chút kinh ngạc, nghĩ lại đêm nay có thịt ăn, lại thấy bình thường.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp