Trên mạng không còn bất kỳ thông tin nào về tôi.

Dù không lộ mặt, kể cả bây giờ tìm từ "cảnh sát Vân" cũng không thấy gì, chỉ hiện không có thông tin.

Hẳn là đã bị gỡ xuống.

Ngược lại Thịnh Diễn.

Về anh ta lại có thêm vài tin hot.

#Thịnh Diễn thật sự đang bán hàng rong#

#Thịnh Diễn từ chối gặp Diệc Tụng#

#Thịnh Diễn đăng bài emm vào đêm khuya#

Tôi không quan tâm đ ến giới giải trí dù tin tức đề xuất hàng ngày luôn xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi sẽ chỉ lướt qua, lướt tiếp.

Sau ca đêm, suy nghĩ đầu tiên trong đầu tôi là về nhà nằm trên giường.

Một đêm làm việc, đầu óc tôi đã mơ màng.

Vì vậy khi vào thang máy, tôi không để ý người đứng bên cạnh.

Đến tầng, tôi bước ra.

Tôi còn chưa mở cửa thì nhà đối diện đã mở trước.

Một con Alaska từ trong lao ra.

Con chó hành động quá nhanh, tôi không kịp phản ứng, ngã về phía sau.

Bất ngờ ngã vào lồ ng ngực cứng rắn.

Tôi ngẩng đầu nhìn thấy ngay một đôi mắt quyến rũ.

"Hai Ngố nhận ra em, em còn giả vờ không biết anh."

Thịnh Diễn mặc một bộ đồ trắng rộng thùng thình, nhưng nhìn gần vẫn thấy rõ màu da.

Gợi cảm ch/ế/t người.

Miệng thì đanh thép khẳng định, nhưng tai tôi thì đỏ bừng:

"Hai Ngố không bao giờ mừng người lạ đến nhà, mọi việc đã rõ ràng thế rồi mà."

Tôi đứng dậy, đẩy anh ta ra.

Hỏi: "Vậy nên anh vì ảnh của tôi trong ví, mấy cái xăm ở eo, và phản ứng của con chó, mà chuyển đến đối diện nhà tôi sao?"

Thịnh Diễn không phủ nhận: "Đúng, anh đến vì điều đó."

"Những thứ khác không nói, chứ con chó thấy ai mà chả lao vào."

"Phía sau thẻ tên của nó là ảnh của em."

"..."

Bây giờ dùng ảnh để đánh dấu đồ riêng rồi hở.

Con chó thở hổn hển, móng chân giẫm lên nền chạy quanh người tôi tìm cách nhào vào người tôi.

Thịnh Diễn không thở hổn hển, không giậm chân liên tục cũng chẳng chạy vòng quanh tôi nhưng ánh mắt anh ta cứ nhìn chằm chằm không thôi.

Như thể, nếu anh ta là một con chó Alaska, cũng sẽ lao vào... tôi.

Tôi bị nhìn đến rợn người.

Tôi lắc đầu ném mấy thứ suy nghĩ kì cục kia đi.

Ngoại hình đã khó ai có được lại còn bonus thêm mồm mép không ai địch nổi.

"Anh nghĩ cả đêm, mới hiểu ra."

Thịnh Diễn đột nhiên tiến đến ép tôi vào góc tường, tôi không còn đường lui, nhưng anh ta cũng không có hành động gì chỉ là đôi mắt buồn buồn.

"Nếu em đã có bạn trai từ trước thì quan hệ hai ta chắc chắn không thể để ai biết."

"Em nói đi, anh có phải là tiểu tam của em không?"

!!!

"..."

Tôi còn chưa kịp trả lời.

Thịnh Diễn kéo tay tôi đặt lên má anh ta.

Anh ta cúi người, cổ áo mở rộng, ngay trước mắt tôi.

Ch/ế/t tiệt.

Thân hình này.

Không thể không nghi ngờ gì nữa, anh ta đang dùng thân thể để quyến rũ.

Và lời Thịnh Diễn cũng chứng minh suy nghĩ của tôi:

"Nếu trước đây em sẵn lòng có quan hệ không trong sáng với anh, chắc chắn vì khuôn mặt này, bây giờ anh nói nếu có thể, em còn muốn không?"

Là một cảnh sát, nhưng đôi khi tôi cũng muốn báo cảnh sát: "Tôi không muốn..."

"Vậy sao tay em lại chạm vào eo anh!"

Ch/ế/t tiệt, phản xạ ký ức cơ bắp này.

Tôi ngượng ngùng rút tay lại, bắt đầu bịa chuyện: "Thói quen nghề nghiệp, thói quen nghề nghiệp, bắt tội phạm quen rồi."

"Vậy không phải nên còng tay trước sao."

"…"

"Không phải nên khống chế trước sao."

"…"

"Mặt em đỏ rồi."

"…"

Thịnh Diễn chắc chắn: "Chúng ta rõ ràng có quan hệ th/ể x/á/c, em có thể giả vờ nhưng cơ thể em sẽ không nói dối được đâu."

"Đây là phản ứng bình thường của con người."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play