Dù đã hạ quyết tâm từ hôn nhưng Tô Mị sẽ không cố tình thất lễ để khiến gia đình hai bên phải xấu hổ.
Nàng nghiêm túc viết một chữ “Thọ” lên giấy, chờ mực khô rồi cầm đưa cho phụ thân xem… nếu phụ thân khen nàng viết đẹp thì mẫu thân cũng sẽ không trách nàng không nghe lời.
Lúc này bầu trời phía Tây đỏ rực, nhìn từ xa giống như có người nhúng máu bôi lên, rồi lại lấy tay lau sạch đi.
Trái tim của Tô Mị bỗng nhiên đập thình thịch, phải mất một lúc lâu mới có thể bình tĩnh trở lại.
Trong phòng Tây loáng thoáng truyền ra mấy từ như “Viện Nhi”, “Khóc thút thít không thôi”, “Nghĩ mà sợ”, chắc là mẫu thân và nhị thẩm đang nói chuyện trong đó.
Nhưng Tô Mị không vào mà nhấc chân đi đến thư phòng của phụ thân.
Bên trong thư phòng rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng đầu bút sột soạt lướt trên giấy và hình ảnh phụ thân đứng trước án thư, cúi đầu chăm chú vẽ tranh.
Tô Mị rón rén bước tới xem xét, chỉ thấy trên giấy có một con ve sầu đen đậu trên cành liễu đang rủ xuống nền tuyết, nàng không khỏi khúc khích cười: “Phụ thân đang vẽ ve sầu à?”
Tô Thượng Thanh buông bút, bất lực nhìn nàng: “Con bé này con cười cái gì chứ, tiếng kêu xa vời vợi, không bằng làn gió thu, chẳng lẽ con đã quên hết những bài thơ đó rồi sao?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT