Giữa đường đến trạm dừng, chúng tôi đậu xe ở một bên, ngồi lên bồn hoa nghỉ ngơi, vừa hay trên trời có một đám mây chiều – bây giờ là buổi tối, đám mây chiều màu trắng, ánh trăng ló ra từ kẽ hở giữa những đám mây. Tại sao lại nói là mây chiều, bởi vì trên đường về tà dương rất đẹp, tôi nhận ra đám mây này.
Hạt Tử chụp ảnh tập thể cho bốn chúng tôi – tay anh ta dài, có thể dùng như gậy tự sướng – sau đó gửi ảnh chụp vào nhóm, báo trước anh ta sắp viếng thăm thôn.
Trạm dừng còn có đồ ăn vặt Phúc Kiến – nói thật, tôi cũng không biết có phải món Phúc Kiến không – đại loại như bánh tổ nướng, bốn chúng tôi miễn cưỡng ăn một ít rồi tiếp tục lên đường.
Dọc đường trò chuyện rất nhiều, ngoài chuyện chúng tôi làm gần đây, chúng tôi chia sẻ tất cả những gì chia sẻ được.
Đến tiệm, Muộn Du Bình đang đóng cửa, quay lại vừa nhìn thấy Hạt Tử, Hạt Tử đã lao tới.
“Đông có Câm Điếc đến, tây có Hạt Tử tới.” anh ta nói, “Hạt Tử không nhìn thấy Câm Điếc, Câm Điếc không gọi được Hạt Tử.”
Hạt Tử khoác vai Muộn Du Bình ra sức lắc lư.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play