Từ thời niên thiếu đã hiếm có khi nào được vui vẻ và thoải mái như hôm nay, đến nỗi sau khi về phòng, tôi vẫn còn dư âm.
Giám đốc Xa không hề muốn ở lại chỗ tôi, thà lái xe tự lên trấn ở nhà khách. Khảm Kiên lại không đem theo trang bị hay chăn đệm gì cả, tự nhiên vào ở, cười nhận lấy gói quà lớn của tôi, còn đòi dùng chung bàn chải đánh răng với Tô Vạn, nhưng Tô Vạn đương nhiên có đồ sơ cua cho cậu ta.
Sau đó Khảm Kiên bắt đầu làm việc nhà, hoạt lực của cậu ta vô hạn, tôi chỉ đành không ngừng nhắc nhở: tất cả tài liệu tuyệt đối không được dọn dẹp. Bởi vì phân loại quá nhiều, chỉ cần dịch chuyển vị trí là tôi sẽ quên mất. Cậu ta vội gật đầu liên tục, đồng thời vứt hết tất cả tài liệu của tôi vào sọt rác, tôi không thể không đá cậu ta ra ngoài, không cho cậu ta vào phòng sách của tôi nữa.
Kế đó Khảm Kiên lại bắt đầu dọn dẹp sân vườn, tu sửa tấm pin mặt trời, thay mới đủ loại ống nước, sửa nồi sửa bếp, lau sạch dầu trên bếp, quét dọn ổ chó, tắm cho chó, chà răng chó, cắt móng chân chó, sắp xếp gia vị, sửa tất cả ghế ngồi, kiểm tra tuyến đường, kiểm kê số lượng chén, vệ sinh máy lạnh, khử mùi tủ lạnh… vân vân mây mây.
Tôi không biết tại sao trong mắt cậu ta lại có nhiều việc đến thế, vốn dĩ biệt thự này và quán nhà vườn đã xuất hiện rất nhiều vấn đề lặt vặt rồi, nhưng những nơi Khảm Kiên đi qua, tất cả đều trở nên chắc chắn, ổn định, sạch sẽ, trật tự.
Sau đó Khảm Kiên lại bắt đầu cắt tóc cho mọi người.
Tôi và Bàn Tử nhìn mà trợn mắt há mồm, Bàn Tử nói: “Tôi còn tưởng mình là tấm gương chăm chỉ rồi, so với thằng nhóc này, tôi đúng là qua loa vãi hồn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT