Ba chúng tôi loanh quanh trước cửa đường hầm một lúc, cũng chưa hạ quyết tâm có đi tới nữa không, một là không biết đường hầm dài bao nhiêu, hai là cũng không biết có động vật hoang dã nào đang nghỉ ngơi bên trong không. Tuy chúng tôi đều mang theo đèn pin, nhưng thời điểm này cũng sắp hết giờ đi dạo, nên quay về đọc sách đi ngủ.
Nhưng tôi vẫn chưa chơi đã, cứ cảm thấy trong núi không chỉ có óc chó rừng, mà còn phải có những loại quả hạch khác, trong tủ của người Hobbit để ít nhất mười mấy loại, chẳng lẽ Phúc Kiến chỉ có óc chó rừng sao?
Hạt dẻ chắc chắn có, tôi nhớ trước đây lúc chạy quanh núi, luôn bị hạt dẻ rơi trúng đầu, Bàn Tử mới nói đấy là sơn tiêu cái rù quến tôi, bảo tôi cứ mặc kệ, con sơn tiêu cái đó cao phải hơn 3 mét, tôi vô phúc hưởng thụ, e là sẽ hẹo giữa núi rừng.
Do dự nửa ngày, cuối cùng chúng tôi vẫn đi vào đường hầm. Tôi thầm nghĩ có Muộn Du Bình ở đây, sơn tinh dã quái gì cũng nên im lặng, tránh đường, còn như sơn yêu, lại chả làm sáu món một canh chiêu đãi chúng tôi sao?
Đường hầm rất sâu, đường ray trong đó không bị vùi lấp, bảo tồn vô cùng tốt.
Dọc đường không nhìn thấy bất kỳ đồ vật nhân tạo này, chỉ có một đường ray lẻ loi. Bình thường mà nói, nơi bị bỏ hoang hiếm khi sạch sẽ như vậy, về cơ bản đều sẽ có băng rôn, xà bần, cốt thép gì đó của kiến trúc cổ được gia cố bằng xi măng – nhưng nơi này không có gì cả. Cứ đi mãi đến giữa đường, chúng tôi mới thấy được một đoạn xe lửa.
Nói nó là xe lửa, cũng không hẳn là xe lửa, mà là một thùng xe, đã gỉ sét đến gần như mục nát. Có lẽ từng thấy sau những năm 2007-2008, chính là loại thùng xe không mái che màu xanh lá cây kéo theo sau đầu xe lửa, trong đó đựng đầy than, chở dọc đường văng tứ tung. Lúc nhỏ tôi thường nhặt những vụn than này bên đường ray, mang về nhà đốt lò than.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT