Mùi rượu trên người Vương Minh vừa ngửi đã biết là rượu đế. Rượu là thứ khi đựng trong chai, người ưa rượu sẽ miễn cưỡng ngửi thấy thơm, nhưng vào đến dạ dày trộn lẫn mùi cơ thể, phần lớn đều một lời khó kể hết. Trong tiểu thuyết võ hiệp từng miêu tả một mỹ nữ sau khi uống rượu, mùi cơ thể và mùi rượu hòa lẫn, thấm vào ruột gan, tôi không tin cho lắm.
Dìu cậu ta vào phòng khách, tôi pha trà mật ong cho cậu ta giải rượu. Tuy bình thường ở đây không hay có tiệc rượu, nhưng dịp lễ tết cơ bản đều sẽ có đủ loại người say khước, cho nên tôi chuẩn bị rất nhiều thuốc và đồ uống nóng.
Vương Minh xoèn xoẹt cởi giày rồi ngồi xếp bằng trên sô pha của tôi, nhíu mày nhìn tôi, cậu ta nói: “Ông chủ, tôi bảo anh này, việc anh sai tôi làm, tôi còn tận tâm hơn chuyện của mẹ ruột. Anh thấy anh còn có thể đòi mua thứ gì vô lý hơn nữa không? Sao anh không nói muốn mua trăng luôn đi?”
Bàn Tử nhìn tôi, vẻ mặt kiểu: Thằng nhóc này say rượu lộ nguyên hình rồi. Lâu ngày không ở tiệm, cậu ta làm lãnh đạo, làm đến ngộ nhận luôn kìa.
Tôi thầm nghĩ ai mà chẳng có lúc say rượu nổi loạn, cũng có thể hiểu, chỉ cần đừng làm bẩn sô pha của tôi là được. Bèn hỏi cậu ta: “Vậy cậu mua được chưa?”
“Không có tôi mà được sao? Ông chủ, buổi sáng tôi còn ở Cáp Nhĩ Tân đấy. Tìm được rồi, vốn dĩ giá cao hơn 20%, tôi cùng ông anh đó uống tám chai Lão Thôn Trưởng, chốt được giá trong dự toán. Ông anh đó vui vẻ vô cùng, tiễn tôi về, tiễn đến sân bay liên tỉnh, đột nhiên tôi vạ miệng, miêu tả anh thiên hạ vô song. Ông anh cứ đòi đích thân đến gặp anh, cho nên tôi đến đây.”
Tôi nhìn cậu ta, thoắt cái đã cảm thấy, trong lời cậu ta vừa kể có tình tiết tôi không hiểu. Ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Ông anh cũng đến đây?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play