Chuyện Lâm Lục Nhân là vận động viên giải nghệ, khi nhân viên thứ hai đến tôi mới biết. Nhân viên thứ hai tên Tiết Đạt Bảo, dáng người không cao, tuổi cũng không lớn. Nhưng có một sự khôn khéo và câu chuyện không hợp với tuổi tác.
Lúc cậu ta đến ứng tuyển, tỏ vẻ như chắc chắn có thể hiểu thấu ba ông chủ chúng tôi, nhưng tôi biết, người hay trưng ra biểu cảm này, thì đều là cùi bắp, hơi bị tôi áp bức một tí, thì sẽ rơi vào trạng thái đầu óc không thể xoay chuyển.
Nguyên nhân tôi chọn cậu ta là, cậu ta nấu ăn ngon, đặc biệt là món ăn địa phương, tuy Bàn Tử cũng đã học được kha khá, nhưng dù sao khi người địa phương ăn món mới nhiều rồi, vẫn sẽ chọn ăn món địa phương.
Trai biển chần canh gà, đặc biệt tươi ngon, nhưng Bàn Tử không phát âm được chữ ở giữa, hắn cảm thấy Tiểu Tiết đang giở trò. Tôi nói chữ này không có vấn đề, mà là anh có vấn đề.
Chính cậu ta nói Lâm Lục Nhân là một vận động viên, cậu ta nói cách đi đứng của vận động viên không giống người bình thường, thường có tình trạng một bên cơ thể bất đối xứng với bên còn lại. Tôi nói lẽ nào không thể do lao động tay chân sao, cậu ta nói không chỉ có một đặc điểm này.
Còn có tướng ăn cơm của Lâm Lục Nhân, tướng đi vệ sinh, đều là của vận động viên, hơn nữa xuất thân từ đội tuyển tỉnh. Rất có thể là môn đua thuyền.
Bàn Tử nhìn Lâm Lục Nhân rửa chén, nói: “Bảo sao ngồi vững như thế, ra là dân chuyên nghiệp.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT