Trước đây không biết vì sao người già luôn lưu luyến chuyện cũ, bây giờ mới hiểu, tương lai của con người không phải là của cải, quá khứ mới là bản chất của bạn.
Đương nhiên câu này không thích hợp với Muộn Du Bình, tương lai và quá khứ, y đều có vô tận.
Tôi thay bức tranh ấy vào chỗ một bức tranh khác trên tường, lúc ngắm nghía, cảm giác rối loạn thời không rất mạnh vẫn ập đến áp bức. Cảm xúc của tôi nhất thời khó mà bình lặng.
Tôi và lão lạt ma cũng không có tình hữu nghị sâu sắc gì, nhưng ông ta cứ khắc ghi trong ký ức của tôi, quan trọng như vậy, đến nỗi bây giờ tôi vô cùng nhớ thương ông ta.
Nếu ông ta có thể bất hủ, phải chăng mọi thứ bên cạnh tôi cũng có thể bất hủ, bao gồm cả tôi.
Ông ta ra đi rồi, vậy thì phải chăng cũng có nghĩa…
Tôi không nghĩ tiếp nữa. Trong nhà chúng tôi có rất nhiều rượu, trong nhà không bày linh vị, một bình rượu tượng trưng cho một người bạn đã ra đi. Đến một lúc đặc biệt, chúng tôi sẽ uống một ly, trò chuyện chủ đề về người đó cả một buổi tối.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT