Quá mê mẩn ngắm trời chiều khiến chúng tôi đến bãi cát muộn. Ông chủ bãi cát rất có cá tính, đã đóng cửa rồi. Tâm trạng ông đây vốn đang rất tốt, nhưng vì dám làm việc nghĩa lại không được hồi báo một cách dịu dàng nên rất tức giận, vì thế cho xe máy cày húc tung cửa mà vào.
Trong bãi cát chỉ có cát, cũng không ai trông chừng, ba chúng tôi vào xúc đầy một xe rồi đi. Tối đó chúng tôi đi về mười mấy cuốc, cứ thế hiên ngang mang đi hết số lượng chúng tôi đã đặt. Lúc đi chuyến cuối cùng, thì nhìn thấy cồn cát ấy, không hề có dấu vết đã bị người ta xúc qua.
Tôi sờ cằm, đang nghĩ xem, ngày mai ông chủ ở đây có thể nhận ra đã thiếu hai mươi xe cát không?
Nhưng lúc tôi đi, còn thả tiền lên bàn viết trong chòi làm việc của ông ta. Thả tiền xong, tôi vẫn cảm thấy không ổn. Chúng tôi lái đi được hơn một cây số rồi còn vòng trở lại, cất tiền đi, để lại mẩu giấy bảo ông ta ngày mai đến cửa thu nợ.
Về đến nhà, lúc ngâm chân trong chậu toàn là cát, ba chúng tôi nằm xuống, khắp người tôi ê ẩm, lại bắt đầu suy nghĩ một vấn đề khác.
“Bàn Tử, theo thông luật, chúng ta bỏ tiền lên bàn người khác có tính là đã hoàn thành giao dịch không, số tiền này có phải đã là của ông chủ bãi cát rồi không?”
“Có chứ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play