Hớ, còn có cả rùa nữa sao.” Bàn Tử vui vẻ nói, “Lại càng thêm bổ, cậu nói xem ông trời muốn ba thằng chúng ta bổ thận để làm gì chứ?”
“Không phải rùa thật.” Phùng lùn lên tiếng, tôi tới xem, liền phát hiện đây là một món giống như vật trang trí vậy.
Thứ này có thể được dùng vào việc gì đó, cũng có thể hoàn toàn chỉ là một món đồ trang sức, nhìn quanh thì không nghĩ được ra là nguyên nhân nào.
Tôi cầm lên xem, cảm giác điêu khắc chưa hoàn thiện, nhưng tôi biết đây không phải là một con rùa, đây là một con Bị Hí (là một loài động vật trong thần thoại, giống rùa. Xưa thường được khắc trên các bệ đá), đây là một thần thú trang trí của người Hán. Đường nét chạm khắc rất tinh tế, rõ ràng là người điêu khắc ra thứ này tay nghề phải tương đối cao, nhưng thủ pháp lại phóng túng dễ dãi, có thể thấy đây không phải là một tác phẩm gì cả, mà giống như là một món đồ chơi làm ra trong lúc nghỉ ngơi.
“Đây là đồ của thợ điêu khắc người Hán.”. Tôi liếc nhìn Phùng lùn, hắn gật đầu, tôi nhớ tới những bình gốm vừa mới nhìn thấy chắc cũng do người Hán làm ra.
Nơi này không giống như nơi ở của người dân tộc, tất cả những chi tiết đều rất giống với vùng Trung Nguyên. Bao gồm cả hoa văn bên ngoài cánh cửa Thanh Đồng và tục lệ đấu thi kia.
Tôi đưa cho Bàn Tử con rùa, nói không chừng thứ này cũng bán được chút tiền, rồi bước nhanh vào bên trong.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play