Khi tôi tỉnh lại, vết thương trên tay đã được băng bó kỹ, lúc này đây, tôi không được thấy cảnh có người ân cần chăm sóc, sau đó nói với tôi: rốt cục cậu cũng tỉnh rồi. ( Là Phan Tử trước đây nói với tôi những lời như vậy). Tôi chỉ thấy xa xa có một ánh đèn pin vô cùng tối chớp lên, và chỗ ánh sáng đó là Bàn Tử đang kiểm tra máy tính xách tay, tôi ngồi dậy, ngoại trừ choáng váng đầu một chút thì không có gì khó chịu lắm, tôi rất kinh ngạc, giờ khắc này điều tôi nghĩ tới đầu tiên, chính là sao mỗi lần tôi tỉnh lại đều nhìn thấy Phan Tử ở bên cạnh trông chừng.
Anh ấy chắc chắn vẫn luôn quan tâm tôi, có thể ở bên cạnh vào lúc tôi tỉnh lại như vậy, điểm này ngoài Phan Tử ra, chắc là sẽ không một ai làm được nữa.
Quả nhiên có những người vĩnh viễn không thể thay thế được.
Tôi ho khan một tiếng, Bàn Tử ngẩng đầu nhìn tôi, sắc mặt âm u xanh lét, có chút thâm trầm. Anh ta hỏi:” Có chịu được không?”
“Chịu được, đầu hơi choáng một chút.”. Tôi nói. Bàn Tử tiếp:” Con mẹ nó, cậu là bị kiệt sức do leo núi rồi lại mất máu quá nhiều nữa. Thực ra lượng máu cũng không phải là lớn, nhưng thân thể cậu chịu không nổi. Nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe thôi.”
“Tôi hôn mê bao lâu rồi?”. Tôi hỏi anh ta. Bàn Tử ra hiệu hai ngón tay, “Một lúc, có điều là Bàn gia tôi đã hút hết nửa bao thuốc, ăn hết bao nhiêu là bánh quy khô và làm một trận ầm ĩ với chị già rồi.”
Tôi nhìn tay mình, bàn tay bị người ta khâu vài mũi, cũng không biết là Bàn Tử hay là Trương Hải Hạnh, khâu đặc biệt không có trình độ gì cả, trong lòng thầm than sau này để lại sẹo sẽ khó coi lắm đây. Ngẩng đầu nhìn lại thấy Bàn Tử đang đi tới, phát hiện trên tay anh ta cũng có vết thương, cũng băng bó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play