Xin cho phép tôi miễn ghi lại những chuyện không cần dài dòng này, từ lúc tôi đồng ý với Trương Hải Khách tới khi bốn người chúng tôi xuất phát là cách hai ngày, tiếp đó chúng tôi bước vào Tuyết Sơn, cứ đi liên tục, sau hai tuần, chúng tôi đã tới được ven hồ băng Khang Ba Lạc kia.
 
Phong cảnh rất đẹp, với những núi tuyết, trời xanh, mây trắng, nhưng tôi thực sự không có tâm trạng để thưởng thức những điều đó, trong giây lát chúng tôi tiến vào trong hồ băng, chút xúc cảm vừa rồi cũng đã bị tiếng lên đạn của Bàn Tử phá hủy sạch.
 
Chúng tôi tổng cộng có bốn mạng. Bàn Tử, tôi, Trương Hải Hạnh và một gã người Đức thấp lùn nhìn như lính đặc công. Gã người Đức đó nói tiếng Trung rất sõi, và hắn nói với tôi rằng mình tên là Von. Dịch ra nghĩa là Phùng. Còn vì sao hắn lại lùn thì là do Bàn Tử yêu cầu một người thấp cùng đi, Bàn Tử giải thích là nếu đem theo một người Đức cao lớn, nhỡ chẳng may hắn bị thương thì chỉ có thể chặt làm đôi mà khiêng về thôi.
 
Vì vậy, tôi gọi hắn là “Nấm Lùn”, còn Bàn Tử lại gọi là Đại Phân (cục phân lớn 😀 ), Trương Hải Hạnh là nghiêm túc nhất, vẫn gọi hắn là Phùng. Người Đức thì rất ít khi nói chuyện, trừ những lúc cần thiết. Còn gã này thì không giống thế, hắn rất giỏi thích ứng với tình hình, suy nghĩ một cách nhanh chóng, nhưng dọc đường vừa qua, tôi và Bàn Tử đều nói rất ít, thành ra hắn cũng không thể trao đổi được gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play