Bàn Tử liếc nhìn tôi, tôi bèn quay về phía hắn nói: “Tôi không biết gì đâu, tôi cũng không hiểu tại sao máu tôi lại hữu dụng, giờ đi theo tôi.” Nói xong hai tên vọt ra sân.
Tôi áp bàn tay chảy máu xuống sát mặt đất, một đường tiến về phía trước. Tất cả đám trùng đều tránh xa, thậm chí trên người chúng tôi một con cũng không có. Hai tên thuận lợi ra tới cửa sân trong.
Khác thường là bên ngoài chỗ vừa rồi một con sâu cũng không thấy. Bàn Tử quay người đóng cửa nói: “Chết tiệt, chúng ta phải đăng một mẩu tin ngoài cửa này, nói cho người khác biết bên trong có ác trùng. Đám trùng này cũng thật quy củ, chỉ khoái nán lại ở trong sân. Chúng ta mau rời đi thôi.”
“Đừng nhiều lời, tìm một nơi nghỉ ngơi và hồi phục đã, nếu không máu của tôi chảy hết mất. Vừa rồi chém sâu quá. Quãng đường xuống núi lại dài như vậy, nếu không cầm được máu thì tôi khẳng định chỉ có chết giữa sườn núi.”
Tự cắt tay mình cũng phải có phương pháp. Tiểu Ca có thể tự cắt tay phong cách như vậy, phỏng chừng lúc trước cũng chịu không ít đau khổ.
Bàn Tử nhìn nhìn tay tôi, cả bàn đầy máu, liền trách: “Qúa lãng phí rồi. Cậu thực sự không biết củi, gạo, dầu, muối trong gia đình quý thế nào à. Bây giờ đi đâu đây?”
“Chúng ta tới khoảng sân có pho tượng Tiểu Ca.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT