Để bình tâm viết ra được câu chuyện này thật khó, tôi đã cố gắng kìm nén những cảm xúc của mình để có thể đặt bút viết câu đầu tiên.

Rất nhiều chuyện khi xảy ra rồi, bạn thật sự không muốn viết lại. Bởi vì bạn biết đấy, tuy rằng câu chuyện này đáng được người đời biết tới, nhưng trong quá trình ghi chép lại nó, bạn không thể không trải qua sự thống khổ, lo lắng, nghi ngờ, thậm chí đôi khi còn phải quay lại với tâm trạng vào thời điểm đó. Và đấy không phải trải nghiệm thú vị gì.

Có lẽ lúc này bạn sẽ nghĩ đến số mệnh, nhưng đối với tôi mà nói, nếu bản thân sinh ra trong một gia đình bình thường, thì cho dù nội tâm tôi khát khao được trải qua việc này, cũng sẽ không có cơ hội, nhưng trớ trêu thay tôi lại sinh ra trong gia đình rất đặc biệt. Ngọn nguồn của sự đặc biệt này, chính là ông nội của tôi, chính là nói nghề nghiệp đặc biệt của ông, tất nhiên nếu đó được coi là một loại nghề nghiệp.

Theo cách nói hiện đại thì ông nội tôi là một kẻ trộm mộ.

Những năm 40, 50 thế kỉ XX, ở vùng Trường Sa, ông nội tôi là một kẻ trộm mộ vô cùng nổi danh, hay theo cách gọi của dân bản xứ thì là thổ phu tử. Sở dĩ gia đình tôi vô cùng quen thuộc với chuyện này, là bởi khi Tân Trung Quốc thành lập, có một thời gian dài ông nội tôi là đối tượng truy nã trọng điểm của bộ công an, hình như tới tận những năm 60 mới hủy bỏ lệnh truy nã.

Những chuyện này của ông trong nhà tôi cũng không biết chi tiết. Phần lớn những gì tôi biết được đều do cha mẹ vô tình nhắc đến, hay nghe lỏm ông nội và các chú tôi nói chuyện. Trừ một số ít chuyện trong gia tộc, thì ông cũng hầu như không nhắc lại chuyện trộm mộ năm xưa.

Lúc ấy tôi đã hiểu được, trong lòng ông nội nhất định giấu rất nhiều bí mật. Bởi vì chuyện đào mồ trộm mả đó đã qua lâu, bí mật dù khó hiểu cỡ nào, trải qua nửa thế kỉ, nó rồi cũng sẽ biến thành chuyện cười, đây chính là quy luật của thời gian.

Song, cho đến tận khi ông nội qua đời, vẫn luôn giữ kín như bưng những chuyện này, không muốn đề cập tới, điều này rất không bình thường. Chúng ta thường nói, cởi bỏ bí mật cũng giống như pha loãng thuốc nhuộm vậy, thời gian trôi qua sẽ từng chút từng chút phô bày trước thiên hạ. Cho dù chấp niệm trong lòng ông nội tôi lớn đến mức nào, chuyện năm đó rồi cũng sẽ dần nhạt phai. Nhưng đây, một chút cũng không hề.

Năm ấy trong quá trình trộm mộ, hẳn đã xảy ra một chuyện vô cùng đặc biệt, mà tầm quan trọng của nó không thể phai nhòa theo thời gian.

Điều khiến tôi càng thêm xác thực phán đoán của mình chính là một lời di ngôn kì quái của ông.

Cái chết của ông nội tôi hết sức bình thường, cũng chẳng khác gì với các ông lão khác khi biết mình sắp gần đất xa trời, đã chẳng còn nhiều hơi sức để sợ hãi, ông dồn tất cả sinh lực còn lại vào việc dặn dò hậu sự.

Câu đầu tiên ông nói, tôi vẫn còn nhớ rõ như mới hôm qua, ông bảo: “Không ngờ ta thật sự chết được.” Câu này mọi người cũng chẳng chú ý đến, chỉ cảm thấy ông đã lớn tuổi, trước khi chết thần trí cũng mơ hồ, nên nói năng hơi lộn xộn.

Cha tôi buông tiếng thở dài, biết nói gì cũng không có tác dụng, bèn bảo: “Bọn con đều ở cả đây, có ba anh em con, còn cả cháu trai.”

“Ta muốn dặn dò một chút.” Ông tôi nói, từ câu này có thể phán đoán kì thực lúc đó tư duy của ông vẫn vô cùng rõ ràng, “Ta để lại một số thứ, không nhiều, nhưng cũng có đồ có giá trị, ba anh em con tự mình phân chia. Con nhà người khác ta có thể lo lắng, nhưng với các con ta rất yên tâm.”

Cha tôi gật đầu, ông nội tiếp: “Sau khi ta chết, nội trong hai tiếng phải hỏa táng.” Yêu cầu này có vẻ kì quái nhưng lúc ấy cũng chẳng thể ngỗ nghịch chống đối, nên cha tôi lại gật đầu. “Trong lúc hỏa táng, phải đảm bảo phạm vi 30 thước xung quanh lò hỏa táng không được có người, cũng không được phép nhìn cảnh tượng bên trong lò đốt” ông tôi nói tiếp, điều kiện này cũng được đáp ứng, nhưng sau khi ông nội nói xong, mọi người trong nhà hết sức nghi hoặc. Chúng tôi im lặng chờ, chờ một lời giải thích, hoặc đợi ông nói tiếp.

Tuy nhiên, nói xong mấy lời này thì ông tiếp tục nữa, mắt cũng không nhắm lại, chỉ nhìn vào chúng tôi.

Ông nội tôi đi vào ban đêm, cha tôi thì rất hiếu thuận, mọi yêu cầu của ông đều làm theo răm rắp. Lúc ở nhà tang lễ vô cùng sốt ruột, phải tốn rất nhiều tiền mới lo xong. Bởi vì đó là hỉ tang, nên cũng không ai bi ai quá mức. Chỉ là thời điểm hỏa táng, chúng tôi đều bị anh em của cha ngăn ở bên ngoài, chờ tro cốt mang ra mới cho vào.

Vì vậy, tuy rằng mọi người đều thấy kì lạ, nhưng ông nội cũng chẳng nói nguyên nhân, nên chung quy chả ai biết được.

Chuyện này chắc cũng tại bản tính nên tôi cũng không muốn tìm hiểu sâu, lâu dần cũng quên luôn. Hiện tại nhớ tới, thì ra dấu vết của những việc sắp sửa xảy ra đã lẩn khuất xung quanh tôi từ bao giờ. Không ở trong ván cờ, thật sự không biết được gì cả; vào ván cờ rồi mới lại nhớ ra, phát hiện nơi nơi đều là dấu vết để lại.

Sau khi ông nội mất, cha phân cho tôi một ít tài sản, đều là sản nghiệp tương đối sạch sẽ. Cha tôi cả đời nghiên cứu địa chất, hoàn toàn mù tịt về đồ cổ, nên để hoang phế. Về sau thấy tôi tốt nghiệp xong đại học cũng không có gì làm, dứt khoát giao cho tôi xử lí.

Cửa hàng bỏ hoang đều do tính cách của cha tôi, tôi tuổi trẻ hăng hái, sau khi tiếp quản thì quyết định cải cách, đã làm thì phải làm cho thật ra trò. Tôi cùng một thằng em bắt đầu phát triển kế hoạch thu gom đồ tốt ở các nơi, kết quả là liên tiếp bị lừa, vốn lưu động của cửa hàng và tiền tích cóp được của tôi lúc nhỏ cũng mất toi. Tôi bí quá hóa liều, kết quả theo anh em họ đi trộm mộ cổ.

Tôi cũng không dám kể với cha mẹ chuyện cửa hiệu hết tiền, cũng may một nửa cửa hàng là của tôi, chỉ cần trả một nửa tiền thuê cùng phí điện nước. Vốn tôi định bán mặt tiền của cửa hàng (cuối cùng lại thôi), sau ngẫm lại, trong tay ông tôi thì nó là một cửa hàng, đến cha tôi tuy không buôn bán nhưng vẫn còn giữ được, hiện tại lại chết trên tay tôi, dù có là một nửa, cũng nhất định bị cha tôi mắng chết.

Vì thế tôi chỉ có thể  gồng mình gánh vác, dù vô cùng khó khăn. Cái nghề buôn đồ cổ này có thể phất lên chỉ trong một đêm, sạt nghiệp trong một đêm cũng là chuyện thường tình, nhưng luôn luôn phải có vốn lưu động, nếu không còn chẳng bằng bán trứng luộc nước trà. Cũng nhờ vào danh tiếng của ông nội, mà mỗi tháng không ít thì nhiều cũng có vài người nghe danh tìm đến. Tôi đành mượn danh ông kiếm chác, luôn có thu hoạch. Sau, tôi gặp kẻ tên Kim Vạn Đường kia.

Kim Vạn Đường đến cửa hàng cũng vì ông nội tôi, lão mang theo một phần sách lụa Chiến quốc, hy vọng tìm ông tôi giám định. Chuyện đầu tiên của ông nội mà tôi biết được, là vài chục năm trước trong lúc đụng mộ Huyết thi, ông tôi đã lấy ra được một bản sách lụa Chiến quốc đẫm máu, mà ông, cha và cả anh trai của ông đều mất hết trong lần đó. Thế nên tôi cũng có chút kiêng kị thứ này, nhưng tình trạng kinh doanh ảm đạm làm tôi sinh ra chút tà niệm với bản sách lụa của lão, tôi chụp trộm lại, định sao chép bán lấy tiền nhưng lại có chuyện không ngờ phát sinh. Phần sách lụa chiến quốc này hóa ra là bản đồ mộ cổ.

Cũng không biết do di truyền gen trộm mộ hay bởi vì nghèo phát điên, ma xui quỷ khiến mà tôi tham gia vào lần trộm mộ cổ. Đó cũng là lần đầu tiên tôi gặp Trương Khởi Linh.

Chuyện về sau vô cùng phức tạp, nếu viết ra chắc phải hàng trăm ngàn từ, tôi cùng Trương Khởi Linh trở thành bạn bè (có phải bạn bè thật hay không, hiện tại nhớ tới tôi cũng có chút thê lương). Dần dần tôi phát hiện Trương Khởi Linh rất giống ông nội, đều mang theo một bí mật tuyệt đối không thể nói. Hơn nữa, việc mà anh ta phải gánh vác, tựa hồ có mối liên hệ mật thiết với trách nhiệm của ông tôi .

Tôi bất đắc dĩ bắt đầu điều tra hắn, rất nhanh liền hoảng sợ phát hiện ra, Trương Khởi Linh này cùng một thế hệ với ông nội, còn có liên hệ với gia đình tôi, trong một số hoạt động của ông cùng chú ba tôi, người này đều xuất hiện trong vai người lạ mặt.

Hắn có qua lại với ba thế hệ gia đình tôi. Hơn nữa đáng sợ nhất là, ông nội tôi qua đời đã nhiều năm nhưng hắn lại vẫn còn sống và trông chỉ trạc tuổi tôi.

Tuy rằng tôi tin hắn không có ác ý với mình, nhưng người này là ai? Mục đích của hắn là gì? Rốt cuộc Ngô gia chúng tôi đã biết điều bí ẩn gì về hắn, hay hắn vẫn luôn nắm Ngô gia trong lòng bàn tay? Ai cũng không thể biết được.

Hắn và ông tôi luôn canh cánh một bí mật, liệu chúng có phải là cùng một bí mật hay không? Tôi lại càng không rõ.

Nhưng tại sao ông nội để lại di ngôn kì quái đó, từ những sự việc này, tôi đã dần tìm ra đáp án. Những việc không thể tưởng tượng nổi mà thế hệ ông đã làm năm xưa, những âm mưu đáng sợ mà bọn họ bị cuốn vào, dần dần nổi lên mặt nước.

Chuyện xưa đã kết thúc, mà kết cục của nó, Trương Khởi Linh đã mang theo hết tất cả bí mật rồi biến mất. Tôi tưởng rằng mình đã biết được mọi thứ, nhưng cuối cùng phát hiện, kỳ thật tất cả về hắn, đều vẫn là câu đố.

Tôi không biết liệu sau này tôi có con rồi, người đó có còn xuất hiện trong cuộc đời con tôi hay không, vẫn mang khuôn mặt trẻ trung kia. Nhưng tôi đã xác định rằng, mặc kệ người này mang trên vai bí mật gì, mặc kệ hắn có liên quan đến gia tộc chúng tôi hay không, tôi cũng hi vọng trước khi sinh mệnh mình kết thúc, sẽ chấm dứt hết thảy mọi chuyện.

Tôi hy vọng có thể được gặp lại hắn, hiểu hết bí mật của hắn.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play