Đoạn tự thuật tiếp đây vô cùng kì diệu. Từ đó có thể thấy được, phương thức ghi nhớ sự việc của Tiểu ca không giống với chúng ta. Người bình thường có thói quen gặp được một việc liền tiến hành ghi nhớ chúng, cũng không quan tâm lắm đến trình tự trước sau, hoặc cũng có thể sau vài ngày chúng ta đã không còn nhớ kĩ. Nhưng quá trình tự thuật của tiểu ca, làm tôi có thể nhận thức rõ ràng rằng hắn đối với trí nhớ đã có chút sửa sang lại.
Có lẽ là bởi vì, anh ta biết một ngày nào đó mình phải nhớ lại hết những việc ấy, cho nên dùng một phương thức ghi nhớ độc đáo.
Đầu tiên, hắn ghi lại toàn bộ địa hình.
Lúc ấy ở chỗ Muộn Du Bình là lưng một ngọn núi tuyết, bọn họ đã ở một độ cao tương đối lớn so với mặt nước biển. Nhưng ở độ cao này cũng không phải ý nói rằng nhìn xuống dưới là vách đá 5000– 6000 mét .
Kỳ thật ở bốn phía lại càng giống một mảnh đồi núi trắng đen phân rõ, tuy nhiên núi ở đây cũng không mượt mà như ở phía Nam, toàn bộ giống như một đám loạn thạch sắc lẻm, góc cạnh rõ rệt.
Trong núi còn có rất nhiều sơn cốc được bao phủ sâu trong tuyết, có nhiều chỗ tuyết dày không thể tưởng nổi. Đây giống như một ngọn núi bao phủ bởi sông băng, tuyết phủ phía trên, băng nằm ở dưới.
Đám người kì quái kia, đang đi lại trong sơn cốc, còn Muộn Du Bình đứng trên một đỉnh núi nhìn bọn họ. Không còn nghi ngờ gì nữa, phải đuổi kịp bọn họ. Điều đầu tiên phải làm là xuống khỏi ngọn núi, ánh sáng lờ mờ, hoàng hôn đang buông trên mặt tuyết tạo một tầng ánh vàng, ánh tím giao nhau. Nhưng ngay cả dưới ánh sáng này, phải bước xuống lớp tuyết dày để theo kịp bọn họ là việc cực kì khó khăn. Đồng thời, điểm li kì chính là mấy người kia đi trong tuyết với tốc độ vô cùng nhanh, tựa như không phải đi mà là trôi trên mặt tuyết.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play