Sau khi học xong cao học tại MIT, cô ở lại Bắc Kinh một thời gian, rồi quay về Thượng Hải thăm bố mẹ Trì Hướng Noãn, sau khi đi một vòng, cô về nước Mĩ. Cô nhìn những áng mây ngoài cửa sổ, trong lòng nhớ tới một nơi mà cô chưa bao giờ dám đặt chân tới.
Sau khi gió bụi dặm trường trở lại Mĩ, cô lại cùng với Diệp Đức Thành làm một cuộc kiểm tra.
Diệp Đức Thành đang gọi điện thoại với Diệp Đức Thịnh, thấy Diệp Hi đi ra, sắc mặt ông không vui, gác máy: "Bố con dạo này lúc nào cũng làm bộ làm tịch sám hối với chú, giảo hoạt để moi chuyện từ miệng chú."
"Ông ta muốn cái gì?"
"Còn không phải liên quan tới con à? Có lúc hỏi thăm bệnh tình của con, có lúc lại hỏi thăm dự định của con. Nó muốn con tiếp quản công ty luật của nó."
"Không phải có Diệp Noãn hay sao?"
"Diệp Noãn là sinh viên hàng đầu ngành luật, nhưng gần đây con bé một lòng một dạ muốn làm bác sĩ tâm lý, 9 con trâu cũng không cản được."
"A?"
Diệp Đức Thành cười lớn: "Chắc là giờ bố con sắp tức chết rồi, hahahahaha..."
Diệp Hi cũng cười theo. Hai người cười xong, Diệp Đức Thành chợt hỏi: "Vì sao khi mẹ con phát điên, con không cầu cứu thế giới bên ngoài, đứa trẻ như con có thể giấu hết mọi chuyện trong lòng như vậy?"
Câu hỏi của ông ấy rất đột ngột, ngay cả Diệp Hi cũng đứng hình.
"Hẳn là do khi đó con quá cực đoan. Sau cái chết của Diệp Duật, con cảm thấy con nên sống như vậy, cam chịu số phận."
Diệp Đức Thành rít một hơi sâu, nhả ra vòng khói, từ từ tiêu tan: "Con còn nhớ nhát dao mẹ con cứa lên cổ con không?"
Diệp Hi nhớ rất rỡ nhát dao đó. Hôm ấy cô đi học về, đang cúi người thay giày, dư quang ở góc mắt chỉ nhìn thấy một bóng trắng, cô vô thức né tránh, nhát dao dừng lại sau gáy cô.
Con dao đó là một con dao rọc giấy, vết cắt tuy chảy máu nhưng không nghiêm trọng, cô ôm cổ điên cuồng chạy vào phòng rồi khóa cửa lại. Đương nhiên cô cũng không kể với ai chuyện này.
Diệp Hi kinh ngạc: "Sao chú hai biết?"
"Mẹ con gọi điện thoại nói cho chú, lúc đó chú mới biết tinh thần cô ấy... Đó là lúc chú quyết định sang Mĩ định cư, đón con tới đây."
Ánh mắt Diệp Hi trở nên sắc sảo.
Diệp Đức Thành rít một hơi thuốc: "Con thông minh như vậy, chắc cũng biết tâm tư của chú dành cho mẹ con. Có lần bố con đi Thượng Hải, chú uống nhiều quá nên cùng cô ấy... Chú hai có lỗi với mẹ con, cũng có lỗi với con. Sau này mẹ con sinh con, thời gian khá trùng hợp, trong lòng chú nghĩ... Ôi, đó cũng là do chú nghĩ ngợi lung tung, trong lòng coi con là con của chú. Sau đó khi bố con muốn đưa con đến Thượng Hải, chú lén lút làm xét nghiệm quan hệ cha con. Đáng tiếc là không phải, nếu không dù thế nào chú cũng sẽ giành con về."
Diệp Hi hít một hơi thật sâu, sắc mặt cô tái nhợt: "Cuộc gọi đó, bà ấy nói gì?"
"Cô ấy nói, cô đã giết con trai, không muốn giết thêm con gái nữa."
Tranh luận phải trái đúng sai dường như rất vô nghĩa, Diệp Hi cũng thấy vậy.
Nhát dao năm đó của mẹ cô còn chẳng để lại sẹo, cô cũng không có ấn tượng nhiều về cơn đau, trái lại, cô nhớ rõ cảm giác kinh hoàng lúc đó hơn.
Ngày hôm sau, vết thương đã sớm ngừng chảy máu, trên cổ quấn qua loa một vòng băng gạc. Hôm ấy là sinh nhật cô, trên bàn ăn có một chiếc bánh ngọt hơi nát, trang trí phần viền bị ép xuống, nhưng bốn chữ chúc mừng sinh nhật bằng kem màu cam ở giữa vẫn nguyên vẹn.
Cô chưa từng ăn một chiếc bánh lớn như thế, bởi sinh nhật của cô trùng hợp cùng ngày với Tết Trung nguyên nên trước nay chưa từng có ai tổ chức sinh nhật cho cô.
Tâm trạng tại khoảnh khắc đó đã không còn nhớ rõ, giống như cảm giác nhìn thấy ánh trăng sáng ngời sau khi xua tan mây mù vậy. Sự kỳ vọng mơ hồ bấy lâu nay đã nhìn thấy chút bóng dáng, thậm chí chẳng dám vui mừng trong lòng.
Đêm đó bà ấy chết, vẫn là phương thức thê thảm như vậy, giáng một đòn nặng nề vào linh hồn cô, giống như đòn cảnh tỉnh, nói với cô rằng—— Cuộc đời mày cũng sẽ như vậy.
Còn những thứ mày khao khát?
Hừ!
Tính nết bụng dạ độc ác có lẽ sẽ được di truyền, lòng lang dạ sói cũng vậy.
Diệp Hi nhìn những tấm ảnh cũ trước đây, trong lòng phát ra câu nói này, nói xong, cô bỗng buồn cười.
Người phụ nữ trong tấm ảnh cũ rất trẻ, mắt hoa đào, cằm nhọn, mặc một chiếc váy trắng thuần, trên đó thêu vài đóa hoa nhỏ màu hồng, đang tựa vào vào một cành đào, mỉm cười kiêu hãnh như hoa đào trong gió xuân.
Không hề giống với dáng vẻ u sầu trong ký ức của Diệp Hi, cô khó có thể tưởng tượng bà ấy cũng có lúc xinh đẹp, mỉm cười vô tư đến vậy.
"Có lúc ấy sẽ than phiền với chú, lúc nào cũng nói không nên sinh ra con, sau khi sinh con, Diệp Đức Thành cũng chẳng về, nếu không có con thì vẫn vui vẻ làm người một nhà."
"Vậy thì bà ấy thật ngây thơ."
Sắc mặt Diệp Đức Thành phức tạp, liếc nhìn cô: "Chú vẫn luôn muốn chăm sóc cô ấy cả đời."
Diệp Hi nhìn bức ảnh, ngũ quan phủ một tầng bóng tối: "Con mắt chọn đàn ông của bà ấy thật sự chẳng ra làm sao cả, con chỉ có thể nói vật họp theo loài. Con không biết tại sao bà ấy có thể ra tay với chính con trai mình, cả đời này con cũng không thể quên được dáng vẻ khi chết của Diệp Duật."
Gương mặt Diệp Dức Thành bị một màn khói che phủ, khiến người khác không thể nhìn rõ biểu cảm của ông, giọng nói của ông vang lên sau làn khói: "Diệp Hi, trước đây, khi phát bệnh, cô ấy chưa từng làm hại con, lần đó cô ấy đã mất kiểm soát."
Diệp Hi rời mắt khỏi tấm ảnh, nhìn thẳng vào mắt ông: "Chú là muốn bào chữa cho bà ấy à?"
Diệp Đức Thành nghiêm túc nói: "Cô ấy mất kiểm soát nên mới tự sát."
Diệp Hi nhìn ông chằm chằm.
Diệp Đức Thành tiếp tục nói: "Nếu như trong tay cô ấy là con dao phay, nếu như khi đó con không chạy nhanh thì con thật sự sẽ chết. Cô ấy nói không muốn giết con gái mình nữa, nên đừng trốn tránh, đừng phủ nhận, Diệp Hi, mẹ con chính là vì con mà chết."
Biểu cảm của Diệp Hi lập tức trở nên xấu xí.
Diệp Đức Thành thở dài nói: "Thừa nhận cô ấy từng yêu thương con rất khó sao?"
Khoảng lặng dài đằng đẵng.
Diệp Hi túm tóc, khó khăn hít thở, cơ thể cô run lên, bức ảnh tuột khỏi tay cô, rơi xuống: "Khó."
Cô đau đớn nói: "Rất khó."
Người phụ nữ trong ảnh vẫn mỉm cười với đôi lông mày nhuộm gió xuân, quãng thời gian tươi đẹp nhất của bà vĩnh viễn bị đóng băng trong tấm ảnh đã phai màu này.
Diệp Hi nhìn bà, nước mắt lăn dài trên gương mặt.
Cứ vậy đi.
Bỏ đi.
Không còn gì để quyến luyến nữa.
Dường như không ai có lỗi, cũng không thể căm hận mọi người như trước, con tim ngập tràn thù hận cũng không còn vững vàng như trước nữa.
Có lẽ cô mới là người cuối cùng được giải cứu.
"Hướng Noãn, bây giờ em thật sự không thể ghét được ai cả. Nghĩ về quá khứ, em thật sự cảm thấy bản thân là một kẻ ngốc từ đầu đến cuối.
Hiện tại em cảm thấy như bị cuộc đời xoay vần trong lừa gạt.
Chị biết mà, em vẫn luôn cực kỳ tự phụ, tự cho mình là đúng, cực kỳ u ám, cực kỳ xấu xa, cực kỳ coi thường người khác.
Bây giờ nghĩ lại, em không hiểu vì sao chị lại thích em. Mỗi lần hỏi chị, chị đều dùng phép liệt kê khen ngợi em tới tận trời cao, giống như không thích em là kẻ mù điếc thần trí non nớt, lưu loát kể ra một kiệt tác 5 triệu từ, nghe được một nửa, em sẽ mỉm cười hỏi chị nói hết chưa.
Khi đó vì sao em lại cảm thấy chị phiền nhỉ? Thật sự không nên. Em rất muốn quay về quá khứ, lặng lẽ nghe chị nói.
Không ngờ tới phải không? Sau khi chị đi, em lại nói nhiều hơn, có lúc có thể lưu loát viết hàng nghìn chữ, dường như nói mãi không xong. Nếu chị biết được, không biết sẽ cười cợt em như thế nào.
Không chỉ nói nhiều hơn, em còn trở nên nhát gan hơn, em không dám trở lại những nơi chúng ta đã ghé thăm.
Rất nhiều lần em muốn thắp hương cho chị, ngắm nhìn khoảng sân nhỏ dưới quê, nhưng em không dám. Em vẫn luôn tự dối mình rằng chị chỉ đi xa, rất lâu, rất lâu sau chị sẽ quay về, đôi mắt sáng ngời nhìn em, hỏi em có nhớ chị hay không.
Đương nhiên em sẽ nói nhớ chị, cũng không muốn khẩu thị tâm phi như trước nữa. Em đã ở trong bệnh viện một thời gian rất dài, mơ và thực luân phiên xen kẽ, dệt thành một cảnh tượng trong mơ cực kỳ thú vị.
Khi chưa nhớ ra chị, em tình cờ đọc sách của chị, nhìn thấy Weibo của chị. Thì ra súp gà chị viết hay đến thế, trên Weibo đều là đề xuất che trời rợp đất. Thì ra những bức ảnh đồ ăn trên Weibo đều là cuộc sống thường ngày của chúng ta. Thì ra bài đăng cuối cùng trên Weibo là do chính em gõ từng chữ sau khi đăng nhập vào tài khoản của chị.
Hiện tại em đã tỉnh táo, sau khi tỉnh táo phải đối mặt với hiện thực rằng chị đã rời xa em, em rất buồn.
Từ giờ trở đi em cô đơn lẻ bóng, thật sự hi vọng chị vẫn còn ở bên em."