Bỗng nhiên không thấy Diệp Hi nữa.

Giấy tờ tùy thân trong ngăn kéo tủ đầu giường không còn, thấy lịch bay của cô là tới Thượng Hải, nhưng người nhà họ Diệp tìm ở Thượng Hải một hồi, nhưng ngay cả cái bóng cũng chẳng thấy, không ai biết cô đã đi đâu.

Mùa đông đến nhanh quá, bốn mùa giao nhau chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, đời người cũng chỉ ngắn ngủi mấy chục năm, tất cả đều là ảo ảnh trong mơ.

Chiếc xe khách cũ kỹ chạy trên con đường quê nhỏ bụi bặm ngợp trời, tấm bọc màu trắng bao trùm chiếc ghế dán một tờ rơi nhỏ về bất động sản xx được viết bằng chữ màu xanh.

Đường đất nông thôn gập ghềnh, khúc khuỷu, trong lúc tròng trành, Diệp Hi nhìn vùng đất trắng kéo dài vô tận ngoài cửa sổ. Mọi thứ được bao phủ bởi một lớp tuyết dày, giống hệt cảnh tượng khi cô đến đây năm tốt nghiệp cấp ba.

Chỉ là khi đó Trì Hướng Noãn vẫn còn đây, bây giờ chỉ còn lại một mình cô.

Diệp Hi lấy điện thoại gửi cho Diệp Đức Thành một tin nhắn: "Con ổn, đừng đi tìm con, còn muốn yên tĩnh một mình." Màn hình hiển thị tin nhắn đã gửi thành công. Hai người phụ nữ trung niên ngồi phía trước đột nhiên nói: "Chiếc xe này chạy thêm một đoạn nữa là đến nhà lão Trì rồi."

"Vậy à? Căn nhà lụp xụp kia bây giờ còn ai ở đâu, hai vợ chồng chuyển đến thị trấn rồi."

"Con gái nhà lão Trì cũng coi như là triển vọng, nhưng chết trẻ quá."

"Ôi, con bé ngoan cực kỳ. Nghe nói bị ung thư chết đó. Khi đó con bé viết sách kiếm được chút tiền, uống cái gì mà thuốc nhắm mục tiêu, ngược lại không chịu đau nhiều. Nghe đâu trước khi đi còn nấu một bữa cơm."

Tay Diệp Hi nắm chặt vải bọc xanh, vành mắt đã một quầng đỏ ửng.

Trong xe khách có bảy tám người, tài xế đánh lái ngồi hỏi Diệp Hi ngồi phía trước: "Cô trông lạ quá, đến đâu thế?"

Diệp Hi nhẹ giọng nói: "Trước nhà họ Trì."

Tài xế ngạc nhiên, vừa định hỏi gì đó, nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ Diệp Hi, đột nhiên không hỏi gì nữa.

Tài xế nghĩ thầm: "80% là bạn học, bạn thân các kiểu của con gái nhà họ Trì, cũng khá có tình nghĩa, người đã đi được hai năm rồi, gần Tết nên cũng muốn tới thăm."

Xe khách dừng lại trước một khoảng sân nhỏ nông thôn trắng xóa. Diệp Hi xuống xe, nhìn sợi xích sắt buộc trên cánh cổng gỗ trước sân nhỏ. Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua về phía trong sân, mọi thứ đập vào mắt đều là một mảng mịt mù, hoang vắng, lạnh lẽo. Đã rất lâu rồi không có ai tới nơi này.

Cô yên lặng đứng trước cổng một lúc rồi tháo chiếc kẹp tóc mảnh dài trên đầu xuống, cô đút kẹp tóc vào lỗ khóa, xoay hai lần, ổ khóa lạch cạch bật mở, cô đẩy cổng bước vào, để lại một hàng dấu chân đậm trên nền tuyết dày.

Cô cũng dùng phương pháp tương tự để mở ổ khóa trước cửa nhà, cánh cửa sắt cũ kĩ cọt kẹt một tiếng khi được cô đẩy mở.

Căn nhà này vẫn giống như trong ký ức, vò nước màu nâu lẳng lặng đứng sừng sững tại đó, trên giá gỗ để bát đ ĩa vẫn bày biện một chồng chén đũa, bếp lò sắt ở chân tường đã đầy vết hoen gỉ, phía trước bếp có một cánh cửa gỗ sơn màu xanh, cạnh cửa cửa có một cái chảo lớn, bên cạnh vẫn còn xếp một ít củi.

Tay Diệp Hi đã tê cóng, cô cố gắng nhớ lại dáng vẻ nhóm lửa của Trì Hướng Noãn, hình như nên bỏ chút mùn cưa dễ cháy vào lò trước. Cô thấy một ít rơm đã đen ở góc tường, bàn tay cứng đờ bỏ chúng vào bếp lò.

Trên mặt bếp chắc chắn có rất nhiều bật lửa, cô lấy một chiếc bật lửa châm đống rơm, cẩn thận thêm một chút củi, ngọn lửa trong bếp lò cháy mạnh hơn.

Ngoài củi ra, trong góc tường còn có một chồng than, nhuộm lên bức tường đất màu vàng một tầng đen. Căn nhà đất này thật sự không giống nơi cho người ở, Hướng Noãn làm thế nào mà có thể sống tại nơi này trong nhiều năm như vậy?

Rõ ràng chị rất yếu ớt, sợ lạnh, sợ nóng, sợ tối, đôi khi còn bị bệnh. Diệp Hi nghĩ thầm, trước mắt lại tái hiện diện mạo chị.

Trong phòng dần dần ấm lên, Diệp Hi bỏ thêm mấy cục than vào lò, mở cánh cửa gỗ sơn xanh ra.

Bên trong là một căn phòng lớn, trong cùng còn có một gian phòng bắc nhỏ, không có cửa, chỉ có một lớp mành treo hạc giấy và ngôi sao may mắn, hạc giấy là do Trì Hướng Noãn xếp, từng ngôi sao may mắn là do Diệp Hi gấp ra. Bây giờ hạc giấy đã bạc màu, ngược lại, ngôi sao may mắn được gấp bằng ống nhựa vẫn còn rực rỡ.

Diệp Hi vén mành bước vào, bàn học cạnh cửa sổ, giường khung sắt ở góc tường, bên cạnh là chiếc tủ quần áo cũ được sơn đỏ.

Chiếc nệm sọc màu nâu được gấp gọn gàng trên giường, Diệp Hi ngồi lên giường, trải nệm, trải chăn ra. Lúc này, căn nhà đã rất ấm, nước trên lò bếp sắt cũng đã được đun sôi, Diệp Hi từ dưới gầm giường lấy ra một chiếc túi chườm nóng, sau khi đổ nước nóng vào thì đặt vào trong chăn, cô cởi áo khoác lông vũ ra rồi chui vào trong chăn, yên lòng ngủ một giấc.

Giấc ngủ này vô cùng yên bình, khi tỉnh dậy lần nữa thì bầu trời bên ngoài đã đen kịt, ngoài nhà gió thổi lớn, Diệp Hi bật đèn flash điện thoại lên, nhìn thấy những bông tuyết dày đặc bay dập dềnh trong đêm đen.

Cô đứng dậy thêm than vào lò, rồi lại quay trở lại giường. Nơi này không có chút thức ăn nào, cô đã đói đến cạn kiệt sức lực, trong ba lô mang theo người vẫn còn một ít đồ ăn và thức uống, nhưng lúc này cô không muốn ăn chút nào.

Cô liếc nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, vô cùng kinh ngạc khi phát hiện ngày mai là giao thừa.

Năm mới vốn dĩ đến nhanh và lặng lẽ như vậy à?

Cô vậy mà lại không hề hay biết, thậm chí cũng không biết ngày mai là năm mới. Diệp Hi mỉm cười, mở WeChat, ảnh đại diện của Trì Hướng Noãn bỗng xuất hiện ngay trên cùng.

Tay Diệp Hi run rẩy bấm mở giao diện, trên đó có hai tin nhắn mới: "Diệp Hi, chị đi đâu thế?"

"Khi nào chị quay về?"

Diệp Hi cười lạnh, trả lời: "Diệp Noãn, cô chơi đủ chưa?"

Cách một phút sau, một tin nhắn gửi tới: "Chị Hi, chị đã biết là em rồi sao? Bây giờ hẳn là chị đang ở quê nhà Trì Hướng Noãn, nơi đó không có ai cả."

Diệp Hi trả lời: "Sau này đừng đăng nhập vào số WeChat này nữa."

Sau khi tin nhắn này được gửi đi, WeChat chuyển tới một lời mời kết bạn, ghi chú là Diệp Noãn, Diệp Hi bấm đồng ý.

Diệp Noãn: "Chị Hi, bên chị có lạnh không? Thuốc đã mang theo hết chưa? Không được ngưng sertraline và lithi cacbonat đâu."

Diệp Hi không đáp lại, cô đặt điện thoại xuống, nhìn ngôi sao may mắn được treo trên hiên nhà.  

Năm hai đại học, cô biết Diệp Đức Thịnh có một gia đình ở bên ngoài, đứa con gái nhỏ hơn cô hai tuổi tên là Diệp Noãn.

Hai người họ trông rất giống nhau.

Diệp Hi mệt mỏi dụi mắt, một lần nữa cuốn chặt chăn, nặng nề thiếp đi.

Đến khi cô lần nữa thức dậy, bên giường đã có một đám người vây quanh, Diệp Hi giật mình.

Trì Hữu Tín, mẹ Trì, Diệp Sanh, Phùng Ngọc Thanh và cả Diệp Noãn đều ở cạnh giường nhìn cô không chớp mắt.

Diệp Hi chống lên tường mà đứng dậy, Diệp Sanh liền bổ nhào tới đỡ lấy cô, toàn bộ gương mặt em ấy như hạt mưa trên hoa lê, khóc sướt mướt.

Diệp Hi lau nước mắt cho em ấy, vừa mở miệng thì phát hiện cổ họng vô cùng đau đớn, giọng nói cũng khàn vô cùng, cô nhéo cổ họng nói: "Đừng khóc nữa."

Diệp Sanh ôm cô, vùi đầu vào vai cô, hai tay ôm chặt. Diệp Hi bất đắc dĩ ngẩng đầu, đúng lúc thấy bố mẹ Trì Hướng Noãn đang rơi nước mắt nhìn mình, cô chỉ đành cười nói: "Chú Trì, mẹ Trì, hai người đừng khóc nữa. Mới có hai năm thôi, sao hai người lại già đi thế này?"

Trì Hữu Tín và mẹ Trì đứng đó không ngừng khóc, Phùng Ngọc Thanh mắt đỏ hoe nói: "Diệp Hi, cậu thật sự nóng nảy chết đi được."

Nói xong, cậu ấy bước ra khỏi phòng, một lát sau lại quay lại, trong tay bưng một bát cháo nóng hổi còn tỏa khói, ngồi bên cạnh Diệp Hi, múc một thìa, thổi nguội rồi mới đưa đến bên miệng cô.

Diệp Hi mở miệng ăn, Diệp Sanh vẫn luôn ôm chặt cô, trên người thoang thoảng hương nước hoa nhàn nhạt. Ăn xong một bát cháo, Diệp Hi mới ngước mắt liếc nhìn Diệp Noãn vẫn luôn đứng ở rìa.

Mái tóc dài đen nhánh, trên sống mũi là cặp kính gọng mỏng bằng kim loại màu bạc, trông có bảy phần tương đồng với Trì Hướng Noãn.

Diệp Sanh vỗ lưng Diệp Hi, mắt nhìn Diệp Noãn, Diệp Noãn và cô chạm mắt, đôi mắt trăng lưỡi liềm sau tròng kính khẽ cong, giống hệt Trì Hướng Noãn, trong lòng Diệp Hi đau xót.

Sau khi cô tỉnh, mọi người đều giải tán, bố mẹ Trì Hướng Noãn bận rộn nấu nướng, ngày mai đã là năm mới nhưng một nhóm người lại ở trong một nơi nhỏ bé như vậy.

Chưa đầy hai năm, mọi người đều thay đổi đến long trời lở đất. Diệp Sanh trở thành nữ diễn viên nổi tiếng, Phùng Ngọc Thanh và chú cậu ấy mở một công ty giải trí, năm nay Diệp Noãn tốt nghiệp đại học, đang có ý định ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, sau khi về nước sẽ tiếp quản công ty luật của gia đình.

Diệp Hi lặng lẽ lắng nghe bọn họ nói.

Phùng Ngọc Thanh nói: "Mình biết hiện tại cậu không muốn gặp bố cậu và chú hai cậu. Sau khi trấn an họ, mình đưa đám người Diệp Sanh tới, Diệp Chu khóc lóc đòi đi nhưng bị Diệp Sanh đá trở lại."

Diệp Hi mỉm cười, lắc đầu.

Đây có lẽ là cái Tết náo nhiệt nhất và buồn bã nhất mà cô từng có, nhiều người vây quanh cô, sợ cô ở một mình không được, tâm trạng kích động sẽ lại gây rắc rối.

Một đám người canh gác xung quanh Diệp Hi, xem gala Tết trên chiếc tivi vuông nhỏ. Hơn 12 giờ, Diệp Hi không chống đỡ được nữa, Phùng Ngọc Thanh đuổi tất cả mọi người ra khỏi phòng, đóng cửa lại, đút cô ăn cháo cá, Diệp Hi tựa lên người cậu ấy, nuốt một miếng cháo, bỗng nói: "A Thanh, mình nhớ chị ấy quá."

Bàn tay cầm thìa của Phùng Ngọc Thanh khựng lại, xoa trán Diệp Hi: "Diệp Hi, cậu tốt như vậy, sẽ gặp được người tốt hơn."

Diệp Hi lắc đầu: "Trong tim mình, chị ấy là tuyệt vời nhất."

"Sau khi chị ấy ra đi, cậu nhập viện, nửa năm không mở miệng nói chuyện. Mãi đến khi Diệp Noãn vào viện thăm cậu, khi đó cậu mới như người sống, sẽ nói chuyện, sẽ làm những chuyện không sao giải thích được, cũng sẽ bất thình lình phát điên. Diệp Hi, lúc ấy rất đáng sợ, may thay cậu đã tỉnh lại."

Giao thừa trôi qua, năm mới lại đến, đây là năm thứ ba kể từ khi Trì Hướng Noãn qua đời.

Trong phòng còn lại một mình cô, Diệp Hi ngồi dậy từ trên giường, nhìn thấy cuốn 《Hoàng tử bé》 vẫn được đặt ngay ngắn trên chiếc bàn học trước cửa sổ. Bìa sách đã chuyển vàng, Diệp Hi vuốt v e cuốn sách, tiện tay mở nó ra, trong sách có kẹp thứ gì đó, trùng hợp dừng lại ở trang ấy. Hai người giấy màu đỏ đang tay trong tay được kẹp ở trong đó, tay Diệp Hi khẽ run rẩy.

Đây là người giấy nhỏ mà cô đã cắt vào lần đầu tiên tới đây đón năm mới cùng Trì Hướng Noãn, không ngờ nó sẽ được chị trân trọng và kẹp trong sách.

Hai người giấy nắm tay nhau đã gạt một chiếc công tắc nào đó, nỗi đau đớn trong nội tâm Diệp Hi không thể cầm hãm được nữa, cô che miệng khóc, nhớ tới ngày Trì Hướng Noãn ra đi.

Đó là một ngày rất đẹp, cũng chính tại khoảng sân nhỏ tại vùng quê này, Trì Hướng Noãn nấu một bàn sườn xào chua ngọt. Chị gắp thức ăn cho tất cả mọi người, nhưng bản thân chị lại ăn rất ít, Diệp Hi nấu cho chị một bát cháo, chị cũng chỉ ăn một miếng nhỏ.

Sau khi Diệp Hi tắm rửa xong, Trì Hướng Noãn đang chậm rãi thay quần áo. Chị không thay đồ ngủ thường mặc trước đi ngủ mà mặc một chiếc áo len cổ lọ màu trắng và một chiếc quần dài nỉ mỏng màu xám, trên chân là đôi tất gấu nhỏ màu nâu.

Diệp Hi làm sao không hiểu tình cảnh này, mặt cô gần như lập tức tái nhợt, thậm chí đứng không vững. Trì Hướng Noãn tiến tới đỡ cô, vuốt v e gương mặt cô, khẽ khàng đặt lên môi Diệp Hi một nụ hôn, dịu dàng nói: "Diệp Hi, không được rồi, chị không thể ở bên em nữa."

Nước mắt chảy đầy mặt Diệp Hi, đôi mắt nâu nhạt của Trì Hướng Noãn cũng ngấn lệ, chị ôm lấy Diệp Hi, nhẹ giọng nói: "Chị là một người rất tệ, từ nhỏ tới lớn làm việc gì cũng thất bại. Chị không biết mình có thể làm được gì, cũng không biết bước tiếp theo nên đi về đâu. Chị đã sớm biết rằng mình sẽ ngờ nghệch mà trải qua một cuộc đời tầm thường, vô vị."

Chị ngẩng đầu, ngước nhìn Diệp Hi, đôi mắt nâu nhạt lấp lánh ánh sao rực rỡ, chị cười ngọt ngào: "Nhưng sau đó chị gặp được em và tất cả mọi thứ đã thay đổi. Đáng tiếc, có một cuốn sách chỉ kịp nghĩ, đã viết xong dàn ý nhưng chị không thể hoàn thành nó được."

Diệp Hi khóc không thành tiếng: "Chị kể em nghe đi, em sẽ lắng nghe."

Trên mặt Trì Hướng Noãn hiện lên một nụ cười dịu dàng: "Là câu chuyện về một thiếu nữ và một con cá ngần khổng lồ. Thiếu nữ rất rất xui xẻo, một ngày nọ, cô ấy nhặt được một cái đ ĩa cá, mỗi khi cô ấy gặp nguy hiểm, con cá ngần khổng lồ ấy sẽ xông ra bảo vệ cô ấy. Con cá ngần kia có một mắt vàng và một mắt đen, có ngày, cũng có đêm."

Diệp Hi rơi nước mắt, gượng cười: "Con cá ngần đó rất giống em. Hướng Noãn, vậy thiếu nữ xui xẻo kia là ai thế?"

Trì Hướng Noãn cười: "Ngốc, đương nhiên chính là chị rồi. Sau khi gặp được em, chị cũng không còn xui xẻo nữa. Chị kiếm được tiền, mua được nhà cho bố mẹ, giúp họ không còn phải lo cơm ăn áo mặc trong nửa cuối đời nữa. Chị còn được rất nhiều người nhớ đến, lại được ra đi trong thời điểm kiêu hãnh và hạnh phúc nhất trong cuộc đời. Đạt được những thứ mình khao khát, đánh mất những thứ đáng buông bỏ, được yêu thương cả một đời."

"Chị... Chị... Diệp Hi... Em...", huyết sắc trên mặt Trì Hướng Noãn nhanh chóng nhạt đi. Diệp Hi kêu lên một tiếng thảm thiết, ôm chặt lấy chị.

"Buồn ngủ quá..."

Chị ngã vào lòng Diệp Hi, bàn tay ôm trên eo Diệp Hi từ từ buông thõng, Diệp Hi ôm chặt chị. Chị khép hai hàng mi, vẻ mặt rất bình yên.

Giống như thật sự chỉ đang chìm trong giấc ngủ vậy.

- --------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Mấy chương nữa là hoàn rồi, giải thích một chút thái độ của mẹ Diệp Hi đối với Diệp Hi và khúc mắc giữa Diệp Noãn và Diệp Hi

- --------------------------------------------------------------

Trì Hướng Noãn trong những giấc mơ của Diệp Hi ở phần 1 trộn lẫn cả Trì Hướng Noãn trong ký ức tiềm thức của Diệp Hi và Diệp Noãn trong lúc tới thăm cô tại bệnh viện... Nói cách khác, phần 1 khắc hoạ thần trí bất ổn của Diệp Hi tại mốc thời gian sau khi Trì Hướng Noãn ra đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play