Cô vung chiếc ghế đẩu nhỏ nện lên mặt một người, đầu người kia lập tức lõm xuống, máu bắn tung tóe lên mặt cô.

Hơi nóng, có mùi tanh nhẹ.

Cô cười lên.

Sau đó sung sướng, sảng khoái nện xuống phát thứ hai, lần này cô nghe rõ thấy tiếng xương sọ vỡ, người đàn ông mặt đầy máu kia nhìn cô chằm chằm, huyệt thái dương nổi gân xanh, máu từ trên đầu chảy vào mắt hắn, làm cho mắt hắn nhìn dữ tợn như dã thú bị thương.

Thì sao?

Cô vừa mạnh tay vừa chuẩn xác đập phát thứ ba, máu trên ghế ngoằn ngoèo chảy xuống tay cô, người đàn ông mở mắt, quỳ thẳng tắp dưới chân cô, thân người chầm chập gục xuống, hỗn hợp não màu trắng trộn lẫn với dòng máu đang từng chút từng chút chảy ra từ đầu hắn.

Đáng tiếc đây chỉ là một giấc mơ, cô có chút tiếc nuối, có chút vẫn chưa đủ vui.

Diệp Hi hứng thú dâng trào nhìn người đàn ông đang lao tới ngay trước mặt.

Cao to, lực lưỡng, đẹp trai.

Chiếc ghế đầu trong tay cô biến thành một con dao rất dài, lưỡi dao sáng chói mắt.

Cô nắm chặt cán dao, dùng hết sức đâm về phía trước, rất nhanh cảm nhận được một cỗ lực cản, con dao trong tay cô quá bén, chút lực cản của máu thịt này không đáng kể.

Thân thể người đàn ông nọ bị cô đâm xuyên.

Nhưng trên người hắn mặc quần áo đen, vậy nên màu sắc lan ra không quá rõ.

Thật sự tính sai rồi.

Vũ khí trong tay cô liên tục biến đổi, kiếm, dao găm, cung tên.

Về sau, vũ khí trong tay cô không ngừng lên cấp, sát thương tăng lên rất nhiều, tốc độ chém giết cũng cải thiện không ít, cô nhìn xác chất thành đống, vừa lòng thỏa ý mà lau tay.

Nhưng đây là trong mơ, mặt của những người này đều rất mông lung, biểu cảm cũng không đủ sinh động.

Mọi sự việc trên đời luôn mang theo một chút thiếu sót, kể cả trong mơ cũng thế.

Diệp Hi xoay người, cao cao tại thượng nhìn xuống người con gái đang cuộn thành một quả bóng, run rẩy quỳ trên mặt đất, cô ấy tự ôm chặt lấy mình, thi thoảng lại có tiếng nức nở nho nhỏ phát ra từ cổ họng, cô ấy trông rất tệ.

Bộ đồ ngủ dưa hấu đã bẩn đến mức không nhìn ra màu sắc ban đầu, trên đó có vài vệt đỏ đông đặc, mái tóc dài rối bù càng thêm thê thảm, tưởng chừng là những sợi len màu đen bị mèo cào nát.

Only Ngu không nuôi mèo, cô ấy vừa thấy mèo liền hận không thể biến thành một tia pháo hoa mà lập tức vút lên trời—— Cô ấy nói vậy trên Weibo đấy.

Cô ấy cũng không thích chó, cô ấy nghĩ chó corgi rất xấu, chân ngắn thì đã đành, mông lại còn to tướng, câu nói "Ngoại trừ con người thì các loài động vật chân ngắn đều rất dễ thương" không chính xác lắm.

Qua một quãng thời gian, cô ấy lại ngậm ngùi trên Weibo, câu nói "Ngoại trừ con người thì các loài động vật chân ngắn đều rất dễ thương" quả thật rất chính xác.

Khi đó, cô nhìn thấy bài đăng Weibo này, cảm thấy vô cùng thiếu chặt chẽ nên cô đã bình luận "Tìm hiểu về rết xem".

Năm phút sau, Only Ngu đột nhiên trả lời cô bằng một chuỗi ba chấm dài.

Sau này khi cô đến Vân Nam du lịch nhìn thấy rết thật, phát hiện thật ra có những loài rết chân không quá ngắn, đương nhiên so với cơ thể của nó, chân của con rết kia thật sự rất thiếu cân đối.

Nhưng một con vật đáng sợ như rết mà có chân dài thì thực sự quá dọa người.

Tư duy của cô có chút phân tán, đầu óc hỗn loạn, không biết đang nghĩ cái gì nữa.

Only Ngu là kẻ cuồng đổi tên, lúc điên cuồng nhất thì một ngày đổi tên năm lần, một năm trở lại đây, tên Weibo của cô ấy vẫn luôn là "Not Đại Trí Nhược Only Ngu*", trừ bỏ việc Tra Lãng* cấm đổi ID thường xuyên ra thì hẳn là cô ấy rất hài lòng với cái tên này.

*Tra Lãng: Tên cư dân mạng đặt cho Sina Weibo, nghĩa là cặn bã

*Đại trí nhược ngu: Người khôn ngoan có thể tỏ ra ngốc nghếch

Đủ rồi, đủ rồi, đủ rồi, stop!

Cô lắc đầu, suy nghĩ xem nên bước tới đỡ cô ấy dậy, hay là bảo cô ấy đừng sợ, hay là nắm tay cô ấy dẫn cô ấy rời đi, trong một khoảnh khắc cô đã nghĩ rất nhiều, nhưng cô lại lạnh lùng, thờ ơ đứng đó, không làm gì cả, chỉ lặng lẽ nhìn cô ấy.

Có lẽ nếu cô bước tới, cô ấy sẽ la hét mà bỏ chạy, hoặc không thì sẽ như phát điên mà gào thét với cô.

Hơn nữa cô ấy chỉ là một ảo ảnh bất ngờ xuất hiện trong giấc của cô, có đáng để cô đối xử khác biệt không?

Hiển nhiên là không.

Diệp Hi nhấc chân, nhưng ngay giây tiếp theo con người thê thảm kia mắt lại ngấn nước, lảo đảo chạy về phía cô, trên miệng gọi lớn đầy xót xa: "Đằng ấy đừng đi, đừng bỏ lại tôi."

Chân Diệp Hi như mọc rễ, vậy mà không thể di chuyển dù chỉ một bước, cô vô cảm nhìn cô ấy lao vào vòng tay mình, trông cô ấy như muốn vùi vào lồ ng ngực để tìm kiếm một cái ôm ấm áp.

Nhưng một cảnh tượng xấu hổ đã xảy ra, Diệp Hi bị cô ấy đánh bay.

Đánh bay!!

Thật sự là sức mạnh thần kì đến từ trong mơ.

Diệp Hi bay trong toa tàu điện ngầm với tốc độ cực nhanh, nhìn cái lỗ lớn hình người do tàu điện ngầm để lại, cô tiếp tục bay, bay qua núi sông, bay qua bốn mùa biến đổi, hoa nở hoa tàn.

Tiếng gió ù ù bên tai, trong tốc độ cực nhanh, cô trông thấy hoa rơi lả tả, vàng chảy lấp lánh.

Mây khói làm mờ quang cảnh núi sông bao la hùng vĩ rồi mở ra ánh sáng vạn dặm, cơ thể cô phá kén dưới ánh mặt trời thiêu đốt chói chang, hóa thành bướm vàng, bay về vầng sáng rực rỡ và chói lọi nhất ở phía xa.

Đây là một giấc mơ rất đẹp, tỉnh dậy được một tiếng rồi mà cô vẫn cảm nhận được dư vị vô tận.

Diệp Hi hiếm khi vui vẻ.

Quần áo trên người ướt đẫm mồ hôi, tứ chi yếu ớt đến nỗi không thể dùng chút sức lực nào, thế nhưng tâm trạng của Diệp Hi lại thoải mái, vui vẻ, thần kinh có thể nói là rất sung mãn, không hề có cảm giác mơ màng hay bức bối, thậm chí cô cũng không còn để tâm đ ến những cực hình dằn vặt thể xác này nhiều như thường lệ nữa.

Chăn bông mềm mại, êm ái, cô vùi đầu vào chăn, bức bách nghĩ về nữ sinh nhếch nhác lảo đảo chạy về phía mình.

Thật sự rất hiếm thấy, vậy mà lại không bị một thân toàn máu dọa sợ, còn ngốc nghếch xông vào lòng cô, quả nhiên, tuy cùng một sự việc nhưng phản ứng của người ở trong mơ lại như một trời một vực với người ở trong hiện thực.

Diệp Hi nhắm mắt lại, nhớ lại món quà Giáng sinh kia, hồi lâu sau lại mở mắt, mang dép lê bước xuống giường, mở tủ quần áo, Diệp Hi khi mặc quần áo bó sát quá lâu sẽ cảm thấy khó chịu, vậy nên cô có rất nhiều đồ ngủ, chất liệu cũng đa dạng, cô lựa lựa chọn chọn nửa ngày trời, ma xui quỷ khiến cô chọn một bộ đồ ngủ linen màu xanh da trời, phía trên in hình những quả táo nhỏ màu hồng nhạt.

Nếu in hình dưa hấu thì tốt rồi, cô nghĩ.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, cô không khỏi rùng mình, hành vi này giống fan não tàn quá rồi, không, không, không, ngoại trừ Einstein và Gauss, cô sẽ không não tàn vì bất cứ ai cả, cô đơn thuần chỉ là cảm thấy bộ đồ ngủ kia rất đẹp mà thôi.

Đừng nghĩ về những thứ lộn xộn này nữa, cô còn chưa xem video của Simon*, cô xoa trán, nhớ tới cuốn sách từ vựng bìa đỏ được cô đặt trên bàn trà phòng khách tầng dưới.

*Simon: Một thầy giáo thường đăng tải các video về IELTS ở Trung Quốc 

Bây giờ là 21:30, vẫn còn một tiếng để học.

Men theo cầu thang đi xuống tầng, cuốn sách từ vựng đang mở dở nằm trên bàn trà, còn có cả đống bài tập đã được in ra nằm rải rác trên sofa.

Lần sau tốt nhất nên để những thứ này trong thư phòng, dù sao cũng không thể nằm trên sofa đọc, quá thoải mái sẽ sinh ra lười biếng, hôm qua nằm trên sofa mới chỉ học được hơn 500 từ thì đã ngủ quên mất, hôm nay còn phải học bù số từ vựng còn lại, có lẽ lại phải ngủ muộn hơn một tiếng rồi.

Diệp Hi mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, việc làm hôm nay tuyệt đối chớ để ngày mai, nếu như mục tiêu cuối cùng trong ngày khác với kế hoạch ban đầu của cô, dù chỉ là một ngày, cô cũng sẽ ăn không ngon, ngủ không yên, vô cùng tự trách.

Bây giờ cô lại bắt đầu tự trách mình trong lòng, không ngừng hoài nghi khả năng tự chủ và ý chí của chính mình, tiếp đó là hoài nghi năng lực học tập của mình có phải đang bắt đầu xuống dốc hay không, trạng thái này làm sao có thể so được với những người bạn học xung quanh cô, bị bọn họ bỏ lại phía sau là một chuyện rất khủng khiếp, cảm giác chán nản và mất mát từ từ bủa vây cô.

Khi Diệp Hi ôm bài tập và sách từ vựng trên tay, chuẩn bị lên tầng thì cửa đột nhiên mở ra.

Bố cô đứng ở cửa, cả người nồng nặc mùi rượu, cổ áo vest ban đầu vốn chỉn chu lại có chút lộn xộn, cà vạt cũng hơi xộc xệch, quần áo nhăn nhúm, ánh mắt cũng có phần rệu rã.

Trong nhận thức của Diệp Hi, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra, nhưng hiện tại cô không rảnh để bạn tâm những chuyện này, ánh mắt cô sắc bén, lạnh lùng nhìn chằm chằm người phụ nữ quyến rũ bên cạnh bố mình.

Tóc dài xoăn gợn sóng, váy ôm hông gợi cảm màu đỏ, giày cao gót màu đen, ả ta dựa sát lên người bố cô, làm bộ làm tịch vờ đỡ ông ta, cà dẹo nói: "Ôi ôi, anh Diệp cẩn thận."

Một cơn thịnh nộ không thể kiềm chế bừng lên trong lồ ng ngực Diệp Hi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play