Hàng ngày, Trì Hướng Noãn đều gõ lách cách trên màn hình máy tính, làm việc và nghỉ ngơi hoàn toàn hỗn loạn.
Diệp Hi thì chính xác tới từng phút từng giây, 10 giờ đi ngủ, 5 giờ thức dậy, làm việc và nghỉ ngơi ngàn năm bất biến.
Bởi bệnh trầm cảm ngày càng nghiêm trọng, Diệp Hi giả vờ bị thủy đậu, xin trường nghỉ học một thời gian rất dài, trong thời gian này vẫn luôn dùng thuốc chống trầm cảm. Thuốc có tác dụng nhanh chóng, sức sống của cô cũng bị áp chế cùng với căn bệnh.
Nếu như một người lạnh lùng, nghiêm chỉnh bỗng nhiên trở nên ốm yếu, luôn bờ phờ thì con người dù trì độn đến mấy cũng sẽ nhận thấy điều gì đó.
Trì Hướng Noãn vô cùng nhạy cảm với cảm xúc của người khác tức khắc phát hiện bất thường. Nhưng cô ấy không biết làm gì, ngoài việc nấu ăn ngon hơn một chút thì dường như cũng không còn cách nào khác.
1 giờ sáng, Trì Hướng Noãn đang đánh máy trong phòng. Tiểu khu về đêm rất yên tĩnh, không nghe thấy gì khác ngoại trừ tiếng gõ phím và tiếng tích tắc của đồng hồ.
Ngay lúc này, Trì Hướng Noãn nghe thấy tiếng bước chân, ban đầu cô ấy không để ý, cho rằng là Diệp Hi đi vệ sinh giữa đêm. Thế nhưng qua một lúc, trong phòng khách vang lên tiếng đổ vỡ vang dội.
Âm thanh đột ngột này đặc biệt đáng sợ trong màn đêm yên tĩnh, Trì Hướng Noãn vô thức rùng mình, ngón tay đang đánh máy của cô ấy dừng lại trên phím một lúc, tim đập thình thịch.
Cũng chỉ một xíu, ngoài cửa phòng truyền đến một âm thanh lớn hơn, giống như một vật lớn hơn bị ném xuống đất rồi vỡ tan. Dư âm của tiếng vang này còn chưa qua đi thì từng tiếng ồn đã dồn dập nổi lên.
Tim Trì Hướng Noãn đập kịch liệt, cô ấy bỗng nhiên thở không ra hơi.
Cô ấy đặt laptop trong tay xuống, lặng lẽ đi về phía trước, cẩn thận xoay tay nắm cửa, đẩy hé cửa, cô ấy nhìn qua khe cửa.
Trông thấy dưới ánh sáng mờ ảo, phòng khách trở nên lộn xộn, trên sàn đầy mảnh sứ vỡ, bàn trà cũng đổ trên đất.
Cô gái cao gầy khom lưng giữa đống hỗn độn, ôm đầu gối, lớn tiếng thở hổn hển. Dường như cô phát hiện có người nhìn mình, lập tức ngẩng đầu lên. Ánh mắt cô hung ác, dữ tợn khác thường, xuyên qua khe cửa khiến mắt Trì Hướng Noãn đau nhức.
Ngọn đèn đêm mờ ảo nhỏ chiếu lên mặt cô, Trì Hướng Noãn nhìn thấy mặt cô tái nhợt. Cô ấy chiến thắng sự khiếp đảm trong lòng, vội vàng chạy ra ngoài, ôm lấy Diệp Hi đang không ngừng th ở dốc, đẩy cô lên sô pha.
"Em sao thế?" Lặp đi lặp lại một câu này.
Nắm tay Diệp Hi siết chặt con dao rọc giấy màu bạc, mu bàn tay trắng nõn nổi lên những đường gân xanh, chất lỏng màu đỏ men theo lòng bàn tay chảy xuống, mang theo một mùi tanh u ám.
Trì Hướng Noãn liều mạng tẽ tay cô, cuối cùng cạy mở, lấy ra con dao rọc giấy màu bạc khỏi tay Diệp Hi.
Sau khi lấy dạo rọc giấy ra, máu vẫn cứ dọc theo cổ tay mà chảy, cổ tay áo ngủ loang lổ vết máu. Trì Hướng Noãn sửng sốt, bất thình lình xắn tay áo Diệp Hi lên, phát hiện khắp cánh tay đó đều là những vết thương sâu, đang rớm máu.
Trán Diệp Hi đầy mồ hôi lạnh, Trì Hướng Noãn chạy đi lấy khăn giấy và hộp thuốc, chân tay lúng túng xử lý những vết thương trên tay Diệp Hi.
Lưỡi dao rọc giấy chỉ lộ ra một đầu nhọn, cắt một vết thương hẹp mà sâu trong lòng bàn tay Diệp Hi. Trì Hướng Noãn run rẩy cầm cục bông gòn, nhúng vào cồn để khử trùng. Cô ấy sợ Diệp Hi đau, động tác nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Diệp Hi chỉ ở một bên thở gấp dữ dội, dường như không cảm nhận được cơn đau trên người.
Trì Hướng Noãn đang xử lý vết thương, trong đầu xuất hiện liên tiếp những suy nghĩ tồi tệ.
Thứ đầu tiên nghĩ đến chính là m@ túy?
Tim cô ấy treo trên cổ họng, cảm thấy cơn nghiện m@ túy trong truyền thuyết chỉ là một trạng thái, nhưng suy xét kỳ càng thì hình như không phải.
Mọi hi vọng trong lòng Trì Hướng Noãn cũng không hóa thành cát bụi, cô ấy nghĩ có nên báo cảnh sát đưa Diệp Hi đến trung tâm cai nghiện m@ túy không, lúc đó cô ấy thật sự đã suy nghĩ rất nhiều.
Một vòng lại một vòng băng gạc cuốn kín mít tay Diệp Hi. Lúc này, Diệp Hi đã bình tĩnh lại, hô hấp của cô cũng không còn nặng nề, kiệt sức tựa lên sô pha một lúc, ánh mắt trống rỗng, ngơ ngẩn đánh mất linh hồn trong cơ thể.
Trì Hướng Noãn quét sạch mảnh thủy tinh trên sàn. Một tiếng sau, mắt Diệp Hi phục hồi chút thần thái, cô mở miệng, thanh âm khàn khàn khô khốc: "Đừng dọn nữa, ngồi với tôi một lúc đi."
Trì Hướng Noãn im lặng ngồi bên cạnh cô, ôm gối tựa lưng sô pha, biểu cảm rất nghiêm túc: "Diệp Hi, em nói thật cho chị đi, có phải em chơi thuốc không?"
Sắc mặt Diệp Hi hốc hác, gương mặt tái nhợt của cô khẽ cười, lắc đầu: "Đừng nghĩ bậy, tôi không chơi thuốc."
Trì Hướng Noãn muốn nói lại thôi.
Diệp Hi mệt mỏi nhắm mắt lại: "Nghe qua rối loạn lưỡng cực chưa? Tôi bị bệnh này, phát hiện được nửa năm. Hôm qua hết thuốc, không khống chế được cảm xúc. Hi vọng không dọa chị sợ."
Trì Hướng Noãn thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không chơi thuốc thì chuyện gì cũng có thể nói.
Vẻ mặt cô ấy vô cùng kiên định nói: "Vậy tối nay chị ngủ với em. Em ở một mình trong trạng thái này quá nguy hiểm."
Diệp Hi choáng váng.
Sau mấy giây im lặng, Diệp Hi cười nhẹ: "Đồ ngốc, chị có biết người mắc chứng rối loạn lưỡng cực rất nguy hiểm không? Nói cách khác, tôi chính là một bệnh nhân tâm thần, chị đã bao giờ nghĩ đến hậu quả của việc ở chung phòng với một người điên chưa? Thu lại trái tim thánh mẫu đi, đừng bị sự lương thiện ngu xuẩn đó làm cho cảm động."
Trì Hướng Noãn tức nghẹn, sắc mặt cô ấy biến thành màu gan heo, lớn tiếng nói: "Tại sao lại là thành mẫu? Lẽ nào trơ mắt nhìn em vì không thể tự kiểm soát mà tổn thương chính mình sao? Với trạng thái hiện tại của em, căn bản là không thể để em một mình!"
Mắt Diệp Hi hơi nheo lại, toàn thân cô run nhẹ mất kiểm soát. Trì Hướng Noãn nhạy bén phát hiện, cô trừng mắt nhìn Diệp Hi, không hề nao núng, không thỏa hiệp.
Cuối cùng Diệp Hi rời mắt, hơi bối rối nói: "Vậy tùy chị."
Trì Hướng Noãn ôm chăn, vẻ mặt nghiêm túc bước vào phòng ngủ của Diệp Hi. Diệp Hi nằm thẳng trên giường, chăn đắp lên tận cằm, hai con mắt dị sắc nhìn chằm chằm trần nhà, cũng không biết trong lòng đang nghĩ những gì.
Trì Hướng Noãn nằm ở một bên, cũng nằm thẳng. Trong bầu không khí nghiêm túc chết người này, cô ấy bỗng hỏi một câu không đầu không đuôi: "Nệm ở phòng em em nằm thoải mái hơn phòng chị, bao nhiêu tiền thế?"
Giọng nói của Diệp Hi phát ra từ dưới chăn: "Khoảng 140.000. Chú hai tôi mua, tôi không nhớ rõ nữa."
"Chăn của em đắp thoải mái hơn của chị, nhãn hiệu nào đó?"
Diệp Hi thốt ra một từ, Trì Hướng Noãn cười toe toét: "Em trực tiếp nói giá là được."
"24.000."
Trì Hướng Noãn không nói nữa, cô nhéo góc chăn Diệp Hi, vẻ mặt thương xót, nhéo được hai cái, cô ấy chạy xuống giường, cầm chiếc laptop màu xám bạc của cô ấy tới, đặt lên đùi, bắt đầu gõ.
Tiếng gõ bàn phím rất đều đặn, Diệp Hi nằm ở một bên đột nhiên hỏi: "Dạo này tiểu thuyết thế nào?"
"Khá tốt. Ký hợp đồng lúc 100.000 từ, bây giờ lên V rồi, lượt đăng ký cũng tăng lên, đủ trang trải mấy bữa cơm. Tuy thu nhập kém hơn một chút nhưng thấy bình luận do độc giả để lại nói rất thích khiến chị rất vui, cũng coi như là một sở thích của chị đi."
Diệp Hi khép mắt, lắng nghe tiếng gõ phím bên tai, trái tim mệt mỏi, lo âu vậy mà lại dần dần bình tĩnh lại.
Cô kéo chăn xuống một chút, lộ ra bờ môi dưới có vết răng sâu, cô lè lưỡi li3m vết thương trên môi, đầu lưỡi hồng nhạt dính một tia màu máu.
Trì Hướng Noãn viết xong tiểu thuyết, đóng máy tính, nghiêng đầu nhìn Diệp Hi, vừa vặn trông thấy một màn này. Cô ấy bị cảnh tượng này làm cho chấn động, ánh mắt mang theo lưu luyến dừng lại trên môi dưới có dấu răng của Diệp Hi.
Diệp Hi lại lè lưỡi li3m vết thương, da đầu Trì Hướng Noãn bỗng tê dại, giống như kết một tầng sương giá, đóng băng toàn bộ da đầu.
Tim cô ấy đập thình thịch, vô thức co chân, chiếc máy tính trên đùi trượt khỏi đầu gối cô ấy, rơi xuống tấm thảm trong phòng.
Trì Hướng Noãn tung chăn chạy xuống giường nhặt máy tính. Diệp Hi nghi hoặc nhìn sang, Trì Hướng Noãn đỏ mặt, lặng lẽ đặt máy tính lên tủ đầu giường, kéo chăn lên tận mắt.
Diệp Hi khó hiểu nhìn cô ấy, Trì Hướng Noãn cảm nhận được ánh nhìn của cô, trực tiếp kéo chăn qua đầu, cả người vùi trong chăn.
Diệp Hi khó hiểu: "..."
Đêm ấy, Diệp Hi trằn trọc không ngủ được, từ khi mẹ cô tự sát bên cạnh cô, cô không thể chịu đựng việc trên giường có thêm một sinh vật sống ngoài mình.
Trì Hướng Noãn bên cạnh đang ngủ ngon lành, Diệp hi ngắm nhìn khuôn mặt cô ấy mà thở dài, cũng không biết nên nói cô ấy ngây thơ hay ngu ngốc, yên tâm ngủ bên cạnh một bệnh nhân rối loạn lưỡng cực.
Cô ấy căn bản không có nhận thức rõ ràng về chứng rối loạn lưỡng cực, khắp mình đều là sự ngu dốt và sự thiện lương tự cho là đúng. Hơn nữa, cả người cô ấy nhẹ tênh không được hai khúc xương, cổ tay mảnh đến mức vừa bẻ sẽ gãy. Thật sự không dám tưởng tượng khi cơn hưng cảm phát tác, cô ấy có thể làm gì.
Diệp Hi biết rõ ở chung với bệnh nhân tâm thần là việc giày vò đến thế nào. Nó có thể khiến một người phát điên, chậm rãi hao mòn nhân tính trong bạn, thậm chí có thể đồng hóa bạn, khiến bạn hoàn toàn trở thành một kẻ điên.
Lúc này cô đã trở nên giống hệt mẹ mình, vẫn còn nhớ rõ tiếng hét như dã thú của người phụ nữ đó, những lời chửi rủa độc ác, sắc bén, tiếng nỉ non cuồng loạn. Bà luôn biến căn nhà bừa bộn trở nên như mới khi trấn tĩnh trở lại, tỉ mỉ khôi phục những nơi bị phá hỏng, đồ vật vỡ nát đều được vứt đi cẩn thận. Bà chỉ luôn phát điên trước mặt cô, duy trì hình tượng tuyệt vời trước mặt người khác.
Chỉ có con gái bà biết bà là kẻ điên, khi bà phát điên, cô đóng cửa lại, lặng lẽ làm bài tập, sau khi bà phát điên xong, cô đẩy cửa, ra ngoài mở tủ lạnh lấy chút mì sợi ra nấu. Cô vẫn luôn mong có người phát hiện ra mẹ cô điên đến mức nào, nhưng bố cô đã lâu không về nhà, không một ai tin lời cô nói.
Không một ai biết.
"Linh hồn ngày đó phải chẳng đang quan sát tao đang bị tra tấn vào lúc này? Vui mừng nhìn tao phát điên, sung sướng nhìn tao phát dại, hài lòng tột độ nhìn tao bị hủy hoại từng chút một."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT