Căn nhà này có hai phòng ngủ, một phòng khách, một thư phòng.

Trước Trì Hướng Noãn, Diệp Hi chưa từng nghĩ cô sẽ sống cùng người khác. Cô kéo vali vào phòng ngủ, mở tủ quần áo trống không ra, nói với Trì Hướng Noãn: "Tủ này cô để quần áo đi, bên kia còn có một cái kệ trống, cô có thể đặt những cuốn sách kia lên đó."

Trì Hướng Noãn gật đầu, mở vali lấy quần áo ra.

Diệp Hi giúp cô ấy sắp xếp đồ đạc, so với Trì Hướng Noãn do dự tay chân rụt rè, động tác của Diệp Hi thô bạo, nhanh nhẹn hơn nhiều.

Mấy bộ quần áo được Diệp Hi treo lên tủ, vài cuốn sách cũng trong vali cũng được xếp lên kệ, đồ trang điểm, sản phẩm chăm sóc da và những vật dụng linh tinh khác được Diệp Hi bỏ vào một chiếc hộp để đồ không dùng tới.

Trì Hướng Noãn đứng ở một bên, nhất thời không có cách nào can thiệp.

Sau khi sắp xếp xong xuôi, Diệp Hi vào bếp hâm nóng thức ăn nhanh trong lò vi sóng, ngon đến nỗi Trì Hướng Noãn đang đói liền no suýt chút nữa rơi nước mắt.

Một phần thức ăn nhanh được cô ấy ăn sạch sẽ, Diệp Hi ngồi ở một bên, lại pha cho cô ấy một cốc ca cao nóng.

Đồ ngọt có thể khiến tâm trạng của con gái trở nên tốt hơn, mặt Trì Hướng Noãn dần dần đỏ lên, vẻ dè dặt đã tiêu tan đi rất nhiều.

"Cảm thấy thế nào? Có phải đã tốt hơn nhiều rồi không?" Diệp Hi uống một ngụm ca cao nóng, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi.

Trì Hướng Noãn mím môi cười, trong ngượng ngùng mang theo một chút cảm kích: "Đúng vậy, ít nhất không phải lo ngủ ngoài đường nữa."

Nói đến vấn đề ngủ, giữa lông mày Diệp Hi khẽ cau lại: "Hiện tại chỉ có một cái giường, nếu cô không phiền thì cô tạm nằm sô pha đi, tôi không quen ngủ cùng người khác."

Trì Hướng Noãn cực kỳ cảm kích nhìn cô: "Cảm ơn cô. Ngủ trên sô pha cũng rất tốt, tốt hơn nhiều so với tầng hầm tôi từng ở trước đây. Hi vọng không gây phiền toái gì cho cô."

Diệp Hi lắc đầu, trực tiếp quay người về phòng ngủ. Năm lớp 10, cô đã đạt huy chương vàng trong cuộc thi toán, đã được tuyển thẳng vào Đại học T, toàn bộ cấp ba có thể nói là vô cùng nhàn nhã. Nếu không phải Phùng Ngọc Thanh ồn ào thì cô căn bản không cần đến lớp.

Qq giờ, cô vào phòng tắm tắm rửa, phát hiện Trì Hướng Noãn đã dựa vào sô pha ngủ say.

Cô ấy gầy loắt choắt, cổ tay và mắt cá chân rất nhỏ, quấn lại chỉ được một vòng nho nhỏ.

Diệp Hi quan sát một lúc, cuối cùng tiến tới đỡ cô ấy nằm xuống sô pha, làn tóc nâu vừa nhẹ vừa mềm, dịu dàng vuốt qua cánh tay cô.

Tâm trạng không thể giải thích trở nên vui vẻ, Diệp Hi xoay người, lấy một chiếc chăn trong phòng ngủ đến đắp lên người cô ấy.

Sau đó cô vào phòng tắm tắm rửa, uể oải uống một viên thuốc ngủ rồi ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy ngày hôm sau, Diệp Hi thấy Trì Hướng Noãn vẫn còn đang ngủ trên sô pha, cô ấy ngủ rất say. Tia sáng ban mai chiếu trên gương mặt cô ấy, hàng mi dài được ánh nắng chiếu rọi biến thành màu vàng ấm áp, khuôn mặt chìm vào sô pha trông đặc biệt nhỏ, đặc biệt ngây thơ, mang một vẻ hồn nhiên của trẻ con.

Thật sự là khuôn mặt khiến người thấy người thương, dễ khiến người ta mềm lòng.

Diệp Hi lấy trong tủ lạnh ra hai phần thức ăn nhanh, tiện tay bỏ vào lò vi sóng.

Sau 8 giờ, Phùng Ngọc Thanh gửi cho Diệp Hi một tin nhắn: "Thần đại học Diệp hằng ngày mặt mày lạnh lùng căm thù sâu sắc vô cùng, thông minh vô biên, tính toán siêu việt, giải đề như cắt dưa hôm nay quyết định thật sự không đến học mấy môn vừa cũ vừa vô dụng này sao? Trong lớp có một đám học sinh đội sổ gào khóc đòi ăn không biết giải quyết bài khó từ đâu đang kiên trì đợi cậu đấy, Diệp đại bảo bối cậu máu tới đi màaaaa."

Phùng Ngọc Thanh rất thích ăn nói dông dài, một câu đáng ra nên ngắn gọn, súc tích có thể được cậu ấy mở rộng thành một đoạn văn dài, mỗi lần giáo viên ngữ văn nhận xét bài văn đều sẽ coi bài văn của cậu ấy thành tấu nói [1] mà đọc cho các bạn học nghe.

[1] Tấu nói (Tướng thanh): Một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt

Diệp Hi trả lời: "Không đi."

Nửa phút sau: "Aaaaaaaaaaa, Diệp Hi cái đồ khốn lạnh nhạt vô tình, vô tình vô nghĩa, hại nước hại dân, dân chúng lầm than, lầm than trăm họ vậy mà lại không đi học. OAO Aaaaaaaaaa, mình vẫn còn đang đợi cậu giảng đề vật lý và ACM mà. Cậu là đồ khốn tội ác tày trời, tội ác đầy đầu, tội lỗi chồng chất."

Diệp Hi bị một chuỗi thành ngữ làm cho nhức mắt, cô đáp lại một dấu chấm, ý nói dừng ở đây.

10 giây trôi qua, điện thoại lại nghênh tiếp tin nhắn spam.

Diệp Hi để điện thoại ra xa, đi vào thư phòng, cô cầm một cốc nước, từ trong ngăn kéo bàn học lấy ra sertraline và lithi cacbonat, một ngụm nuốt xuống.

Cô lấy vở ra viết: "Vui mừng vì bản thân đã lấy được huy chương trong cuộc thi toán tước khi lên cấp ba. Dạo này trạng thái càng ngày càng tệ, đã xuất hiện trở ngại trong việc hiểu những câu dài và khó, không thể không chia chúng thành nhiều câu ngắn rồi kết hợp lại để hiểu từng câu một. Tôi nghĩ tài liệu thích hợp nhất trước mắt là 《Nhập môn thanh luật》, câu cú ngắn gọn, hơn nữa chú thích phía sau rất đầy đủ."

"Gần đây ngồi nhà này có thêm một vị khách thuê nhà mới, rất khó tin rằng tôi vậy mà lại sẽ ấm đầu tùy ý nhặt một người về. Con người luôn sẽ bị cái đẹp mê hoặc và bây giờ tôi có chút vui vẻ. Có lẽ là vì cuối cùng tôi đã tìm được một người thê thảm hơn cả tôi, cô ấy dường như không có năng lực giải quyết tình huống bùng phát đột ngột, đứng trước bất kì tình huống nào cũng chỉ có thể bị động tiếp nhận. Tôi rất nghi hoặc điều này, trên đời sao lại có người ngu ngốc như vậy?"

Cuốn sổ ngập tràn chữ Sấu Kim đẹp đẽ, chiếc bút đen xoay một vòng trong những ngón tay thon dài của cô.

Chủ nhân của cây bút mất hết hứng thú, cô lười biếng duỗi ngón tay, tùy ý đề nó rơi khỏi ngón tay, cây bút lăn một vòng trên bàn, âm thanh chói tai khi va chạm với bàn đánh thức Trì Hướng Noãn khỏi giấc mơ.

Cô ấy giãy nảy như cá chép, sau đó từ trên sô pha lăn xuống, chiếc bàn trà bằng kính trước sô pha ầm vang đổ xuống đất, âm thanh giòn vang to hơn vừa rồi gấp 10 lần.

Diệp Hi khoan thai dựa vào khung cửa, ánh mắt khéo léo nhìn một vết nứt xuất hiện trên bàn trà.

Trì Hướng Noãn trên mặt đất bị ngã thành ngốc rồi, cô ấy ngây ngốc nhìn bàn trà, làn tóc nâu bồng bềnh rối bời xõa trên vai.

1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10... Diệp Hi thầm đếm trong đầu.

Vào giây thứ 14, Trì Hướng Noãn cuối cùng hoàn hồn lại, mặt cô ấy nhanh chóng đỏ bừng, tùy tiện túm tóc, tuyệt vọng nhìn Diệp Hi, đôi mắt nâu nhạt ướt át hoảng hốt lo sợ chớp chớp mấy lần.

"Tôi xin lỗi", cô ấy nói nhỏ, kích động đến mức mũi cũng đỏ ửng.

Thật chẳng ra làm sao, trên đời sao lại có người vô dụng như vậy? Một góc xấu xa nào đó trong lòng cảm thấy thỏa mãn, Diệp Hi xem đủ kịch rồi, tự do tự tại đi về phía trước, đưa tay về phía Trì Hướng Noãn.

Mũi Trì Hướng Noãn sụt sịt, nắm lấy tay Diệp Hi, Diệp Hi kéo cô ấy đứng dậy khỏi mặt đất.

Trì Hướng Noãn cúi đầu, nhặt chiếc chăn rơi trên đất lên. Diệp Hi liếc nhìn cô ấy, trực tiếp bước sang một bên, dựng dậy chiếc bàn trà bị đổ nghiêng.

Viết nứt quanh co trườn bò trên bàn trà khiến tim Trì Hướng Noãn đập thình thịch, cô ấy tính toán số nhân dân tệ phải bồi thường.

Thật sự đấy, luôn khiến mọi thứ rối tung lên, vĩnh viễn không nói ra được những lời muốn nói, vĩnh viễn không làm được những việc muốn làm.

Chưa từng đạt được những điều khát khao, phép màu mong đợi vĩnh viễn không xuất hiện.

Vĩnh viễn là phế vật, vĩnh viễn là một kẻ chỉ biết làm phiền người khác.

Cô ấy dụi mắt, áy náy và tủi nhục trong mắt biến thành dòng lệ không ngừng tuôn trào: "Xin lỗi, lại gây rắc rối cho cô rồi. Đợi tôi nhận tiền lương tháng này, tôi sẽ trả tiền thuê nhà cho cô, được chứ? Hiện tại tôi thực sự không tìm được chỗ ở, tôi sẽ bồi thường chiếc bàn trà này. Khi nào có lương, tôi nhất định sẽ trả cho cô."

Trong miệng Diệp Hi thốt ra ba chữ: "Hai mươi nghìn."

Mắt Trì Hướng Noãn đẫm lệ nhìn cô, Diệp Hi dửng dưng giải thích: "Giá của cái bàn trà này là khoảng 20.000 nhân dân tệ."

Trì Hướng Noãn trực tiếp khóc thành tiếng.

Cô ấy khóc đến đau lòng, Diệp Hi nhìn mà dễ chịu trong lòng.

Cô khóc đi, khóc đi. Cô khóc càng thương tâm tôi càng vui, trước mắt không có việc gì khiến tôi hạnh phúc hơn thưởng thức nỗi buồn của người khác.

Diệp Hi thưởng thức đủ rồi, tâm lý méo mó của cô đã thỏa mãn. Cô lắc lắc đuôi ngựa sau đầu, lờ đờ nói: "Được rồi, đừng khóc nữa. Bàn trà hơn 20.000 cũng không phải con số thiên văn [2], cô có chút tiền đồ nào không vậy?"

[2] Con số thiên văn: Những con số rất lớn từ hàng trăm triệu trở lên

Trì Hướng Noãn lau nước mắt, nức nở nói: "Nhưng đối với tôi mà nói thì 20.000 chính là con số thiên văn. Tiền lương hàng tháng của tôi chỉ có 4000."

Tại đất Thượng Hải này, mức lương 4000 tệ... Kiếm sống thật thê thảm quá.

Vẻ mặt Diệp Hi ôn hòa cười lên.

Cô đặc biệt xinh đẹp khi cười, bên má hiện lên hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, nó khiến những đường nét trên gương mặt lạnh lùng và sắc sảo của cô trở nên dịu dàng hơn, khóe trũng của đôi mắt hoa đào luôn lạnh lẽo vô tình khẽ cong lên, độ cong giống như cái đuôi móc của ác quỷ.

Thần kỳ, nước mắt của Trì Hướng Noãn đã ngừng rơi, cô ấy nhéo sống mũi, ngơ ngác nhìn Diệp Hi đang cười rất vui vẻ.

Diệp Hi vỗ vỗ sô pha: "Cô ngồi xuống đi. Tôi sẽ không đuổi cô đi, cô không cần trả tiền thuê nhà, cũng không cần bồi thường bàn trà của tôi."

Trì Hướng Noãn ngồi xuống, tư thế ngồi giống như học sinh tiểu học mắc lỗi, đang chờ chủ nhiệm mắng.

Diệp Hi vui vẻ nhìn, cô dứng dậy từ trên sô pha, đi vào phòng bếp, cầm ra một phần thức ăn nhanh còn hơi nóng đưa cho Trì Hướng Noãn.

Trì Hướng Noãn nhận lấy, lúng túng nói: "Cảm ơn."

Diệp Hi đưa đũa cho cô ấy, đi vào thư phòng gọi điện thoại.

Một tiếng sau, chuông cửa vang lên, Diệp Hi mở cửa, hai người đàn ông mặc đồng phục xanh bưng một chiếc hộp lớn vào nhà, sau khi xác định thân phận chủ nhà thì bắt đầu lắp đặt.

Đây là một bàn trà gỗ nguyên khối có hình dáng hiện đại, nhìn tình trạng là biết giá cả không hề rẻ.

Khi hai người đàn ông rời đi, mang theo chiếc bàn trà thủy tinh đã vỡ.

Trì Hướng Noãn ngồi ở một bên, vô vị ăn thức ăn nhanh. Cô ấy cố gắng hạ thấp tiếng nhai xuống mức decibel nhỏ nhất, ánh mắt dừng lại trên bàn trà một lúc rồi rời đi.

Không chỉ trích, không sốt ruột, cũng không rõ ràng chán ghét mà lại giả vờ rộng lượng an ủi.

Luôn luôn lạnh lùng như vậy, không thể nhìn ra tâm trạng thăng trầm của cô, biểu cảm trên mặt không bao giờ thay đổi.

Nhưng khi cười lại đẹp đến thế.

"Cô ấy rốt cuộc là một người như thế nào?" Trì Hướng Noãn thầm nghĩ trong lòng.

- --------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Không lưu bản thảo mất rồi, sợ quá sợ quá

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play