Cảnh đêm đã tối, sương mù khẽ ập xuống, khoảng sân vùng quê cây cỏ xanh tốt ngập tràn tiếng dế.
Ánh đèn ảm đạm xuyên qua khung cửa sổ của ngôi nhà đất nhỏ, chiếc máy may cũ kêu kẽo kẹt.
Xuyên qua màn sương, cô nhìn thấy Trì Hướng Noãn đang ngồi trên chiếc xích đu phía đối diện, mắt chị mang theo nụ cười, trong làn sương mịt mù, ý cười ấy vẫn rõ ràng như vậy, kéo theo vẻ dịu dàng và khoan dung.
Diệp Hi mệt mỏi mở mắt ra, cô nhìn Trì Hướng Noãn rất lâu. Thẳng đến khi mây mù tan đi, khi vẻ mặt của Trì Hướng Noãn trở nên rõ ràng, cô mới quấn chặt chiếc thảm len xanh quanh người, rồi lại uể oải nằm dài trên chiếc ghế bập bênh.
Sau khi sương mù tan đi, từng biểu cảm của Trì Hướng Noãn càng sinh động hơn, ý cười trong mắt chị giống như dòng suối chảy róc rách, sáng ngời mà động lòng người.
Giọng nói của chị xuyên qua màn đêm, mang theo cảm giác không chân thực mông lung, Diệp Hi nghe thấy chị nói: "Khi mẹ em qua đời, em không sợ hãi, không đau buồn chút nào sao?"
Diệp Hi nghe thấy chính mình nói: "Có lẽ là có một chút đau buồn, nhưng không sợ hãi chút nào. Dù sao giáo viên tiểu học đã bị thiêu chết dưới chính tay em."
Trì Hướng Noãn im lặng nhìn cô.
Diệp Hi mỉm cười, nói: "Có phải chị cảm thấy em rất đáng sợ không, tại sao lại thờ ơ với mạng người như vậy? Chị có biết vì sao Lưu Thục Diễm không thích em không?"
Trì Hướng Noãn lắc đầu.
"Vì em đã gi ết chết một con gà trước mặt bà ta", trên mặt Diệp Hi mang theo ý cười kỳ lạ, cô vuốt v e chiếc thảm lông, nói tiếp: "Đó là một con gà mái đen già, đã sống được vài năm, khi đã già, nó cũng không đẻ trứng nữa. Thế là hôm đó bà nội em quyết định giết nó để hầm canh."
"Người già tuổi cao, sức lực không có nhiều, lưỡi dao phay dùng để giết gà đã han rỉ, rất cùn. Nhát đầu tiên chỉ cắt đứt mấy sợi lông trên cổ con gà, rỉ chút máu. Con gà đó giãy giụa dữ dội, bà nội em mắng hai câu rồi để con dao phay sang một bên, đi tìm con dao bếp mới mua."
"Em vẫn luôn ở bên cạnh quan sát. Sau khi bà đi rồi, con gà bắt đầu bay khắp nhà. Chị không biết một con gà điên phiền phức đến thế nào đâu. Khắp nhà đều là lông của nó, nhưng em vẫn phải ở trong phòng canh chừng nó, không được để nó chạy ra ngoài."
"Sau đó em cuối cùng cũng chán ghét đến cùng cực. Khi đó mọi người trong nhà đều sai tới sai lui em, bọn họ đều nói em là thứ rẻ mặt không xứng được xuất hiện, có lẽ là trong lòng bức bối quá lâu, em nhìn con gà đó, bỗng nhiên nhận ra em không cần phải chịu đựng bất cứ điều gì chỉ vì một con gà sắp chết."
"Khi nó bay đến bàn bếp, em canh đúng lúc, lao tới tóm lấy cổ nó. Sau đó em liền nắm chặt cánh nó, nó không ngừng giãy giụa trong tay em, em ấn nó lên thớt, cầm con dao bếp ở bên cạnh, chặt đầu con gà thật mạnh."
"Máu phun ra khá nhiều, khắp mặt thớt đều là máu. Sau khi đầu rơi ra, con gà vẫn còn động đậy, chân nó co giật mấy cái, sau đó nó liền bất động trong tay em."
Khi kể chuyện xưa, cô rất hiếm khi nhìn thẳng vào Trì Hướng Noãn, luôn luôn ngẩng đầu nhìn trời hoặc ngoảnh đầu đi nhìn chỗ khác.
Thế nhưng lần này cô không hề lảng tránh, cô nhìn vào đôi mắt của Trì Hướng Noãn, đôi mắt vàng rực lửa, đôi mắt đen nhúng độc, cô chậm rãi nói: "Chị biết cảm giác lúc đó như thế nào không?"
Ánh mắt của Trì Hướng Noãn có chút bi thương, chị lắc đầu, lẳng lặng nhìn Diệp Hi, chờ cô nói tiếp.
"Em cảm thấy rất tuyệt. Khoảnh khắc máu gà bắn tung tóe khắp nơi, em thoải mái đến nỗi từng lỗ chân lông đều nở ra, lần đầu tiên em được cảm nhận niềm vui to lớn đến thế, sung sướng đến cả người phát run. Nó mê hoặc em. Lúc này em nhận thấy mình có một loại năng lực nào đó, chỉ có loại năng lực này mới có thể đem tới hạnh phúc cho em. Điều này có nghĩa rằng em không cần phải nhẫn nhục chịu đựng, nếu em có thể g iết chết một con gà thì em cũng có thể gi ết chết một con người."
Dự vị sau nhiều năm vẫn khiến Diệp Hi cảm thấy vô cùng sảng khoái, gương mặt cô sáng ngời, biểu cảm vừa ác độc vừa quyến rũ.
Cô nhoẻn miệng cười: "Kẻ từ đó, vòng eo của em liền dựng thẳng đứng. Con người vâng vâng dạ dạ, sợ hãi bất an trong em đã chết hoàn toàn, em không còn sợ hãi bất cứ điều gì nữa. Em bắt đầu ngày đêm lục lọi trong đống giấy để tìm những cuốn sách về cấu trúc cơ thể người, càng ngày càng hiểu rõ con người là một loài sinh vật mỏng manh."
"Sự thay đổi này của em nhất định đã dọa mọi người một phen. Đặc biệt là Lưu Thục Diễm, con ả luôn thích chửi em là thứ hèn mạt. Khi đó, cái đầu gà toàn máu đúng lúc lăn tới chân bà ta, bà ta nhìn em, trên mặt vừa là chán ghét vừa là hoảng hốt."
Trì Hướng Noãn cúi đầu, hai tay xoa mặt, chị khàn giọng nói: "Vì thế nên, sau này em đã thiêu chết người trong kho giấy."
Nhắc tới người này, vẻ mặt Diệp Hi dần dần trở nên thiểu não. Cô cụp hai mắt, nhìn một con dễ đang bò dưới chân, giọng nói rất trầm: "Đúng vậy, em đã rắp mưu rất lâu, chọn ra một ngày thích hợp nhất. Đó là một quá trình rất thú vị vào thời điểm đó, mỗi khi nghĩ tới sẽ lại có một người vì em mà chết, em sẽ phấn khích đến mức không ngủ được."
Khi giết gà là lúc Diệp Hi 5 tuổi, khi quyết định ra tay với giáo viên tiểu học là lúc Diệp Hi lên 7.
Đó là một quá trình dài đằng đẵng, mỗi ngày cô đều tìm kiếm thời điểm thích hợp, mỗi ngày đều tìm cách thức triệt để nhất.
Giáo viên tiểu học tên là Trương Vĩnh, cao to cường tráng, Diệp Hi đương nhiên không thể dùng thủ đoạn giết gà để đối phó với hắn.
Cô ý thức sự chênh lệch lớn về thể lực giữa hai người, quyết định áp dụng biện pháp khác.
Thứ đầu tiên nghĩ đến là paraquat, loại thuốc trừ sâu này có thể tìm thấy khắp nơi ở nông thôn, hơn nữa còn không có thuốc cứu. Tuy nhiên thời cơ hạ độc rất khó nắm chắc, mà mùi thuốc trừ sâu quá nồng.
Sau khi suy nghĩ hai ngày, cô cuối cùng cũng để mắt đến kho giấy. Kho giấy rất rộng, bên trong còn để cực kỳ nhiều pháo. Trương Vĩnh bán pháo trong làng, thêm vào đó hắn còn là giáo viên, dân làng đều sẽ xem xét điểm chác của con cái mình mà mua mấy dây, vậy nên công việc kinh doanh cũng có thể coi là khá ổn.
Năm đó hắn lại tích trữ rất nhiều pháo, số pháo này hắn không thể để trong nhà mình nên bèn để trong kho giấy của nhà máy giấy. Khi đó Diệp Hi, Diệp Sanh, Diệp Chu đều là học trò của hắn, đám người chú hai khó mà từ chối.
Trong kho giấy có pháo, ngoài kho giấy có xăng.
Hai tháng sau, Diệp Hi cuối cùng cũng gặp được thời cơ hoàn hảo.
Người mổ lợn trong làng kết hôn với một góa phụ, quan hệ của người mổ lợn rộng, nhân duyên cũng tốt. Vì thế, già trẻ gái trai ở nhà máy giấy đều đến chỗ của người mổ lợn uống rượu mừng. Mẹ Diệp Hi đã bế Diệp Duật về nhà bà ngoại nên trong nhà chỉ còn lại Diệp Hi và hai thợ phụ của nhà máy giấy.
Trương Vĩnh lúc đánh bạc đã nợ người mổ lợn 3000 tệ, muốn quỵt nợ, hai người nảy sinh mâu thuẫn, Trương Vĩnh đã không đến tiệc cưới của người mổ lợn.
Về phần hai thợ phụ thì càng dễ giải quyết. Nhà bạn cùng bạn của cô, Cao Bân mở một hiệu thuốc trong làng, bố của Cao Bân là bác sĩ trong làng. Khi cô đến nhà Cao Bân chơi, nhân lúc chơi bịt mắt bắt dê cùng Cao Bân, cô đã lén lấy đi hai lọ thuốc ngủ.
Thuốc ngủ được bỏ vào thức ăn, hai người thợ phụ rất nhanh đã ngủ mất.
Diệp Hi gọi điện thoại cho Trương Vĩnh, nói rằng phát hiện rất nhiều pháo trong kho giấy đã bị chuột cắn, còn có một phần bị ẩm, bảo hắn tới xem.
Trương Vĩnh quả nhiên giận tím mặt, đùng đùng đi đến nhà máy giấy.
Trước khi hắn đến, Diệp Hi đã đổ xăng lên chỗ pháo đó. Cô còn dỡ pháo ra, dùng thuốc nổ bên trong rải một hỏa tuyến ẩn gần đống giấy vàng ở cửa. Phía dưới đống giấy vàng ở cửa cũng đã được tẩm xăng, chỉ cần châm hỏa tuyến, toàn bộ kho giấy sẽ trở thành biển lửa.
Khi Trương Vĩnh đến, Diệp Hi nói chỗ pháo bị chuột cắn được đặt ở trong cùng nhà kho, Trương Vĩnh chửi bới loạn xạ bước vào.
Trước khi hắn vào trong còn hỏi tại sao mùi xăng lại nồng nặc như vậy.
Diệp Hi cúi đầu nói: "Mấy ngày trước có công nhận trộm xăng, sau khi bị phát hiện liền đổ hết xăng xuống đất."
Đây xác thực là chuyện đúng, người công nhân đó là một lão vô lại hơn 40 tuổi, hôm qua mới bị mọi người đuổi đi.
Khi hắn đi vào sâu trong kho, Diệp Hi đóng cửa kho giấy, hơn nữa còn khóa lại.
Ngay lúc đóng cửa, cô cúi đầu nhìn đường thuốc pháo nhỏ lộ ra phía ngoài cửa, gần hỏa tuyến cũng rải xăng. Diệp Hi lấy ra một hộp diêm, diêm quẹt nhẹ một đường liền sáng lên.
Cô nhìn ngọn lửa nhỏ, khẽ cười, trong mắt ánh lên dòng sáng kỳ lạ. Cô nhẹ nhàng ném que diêm vào đường thuốc nổ, ngọn lửa lập tứng bùng lên, kêu lách tách lao thẳng vào bên trong cửa.
Diệp Hi tránh xa kho giấy, chạy đến căn nhà phía Bắc, lặng lẽ lắng nghe âm thanh lớn phát ra từ kho giấy.
Đây là pháo được tẩm xăng cháy, kho giấy sắp sửa biến thành biển lửa. Dù thế nào thì Trương Vĩnh sẽ chết trong đó, rất nhanh thôi hắn sẽ biến thành một đống tro, để giấy vàng trong kho giấy bồi táng cùng hắn đi.
"Vậy sau đó tại sao em lại trở lại kho giấy?", Trì Hướng Noãn hỏi.
Diệp Hi nhắm mắt, biểu cảm trên mặt có chút đau khổ: "Không biết, sau đó em bỗng nhiên trở nên lo sợ, trong đầu không ngừng nghĩ đến con gà bị em giết. Khi đó, em lại nhận ra một điều khác, gà và người không giống nhau, giết người và giết gà, hoàn toàn khác biệt."
"Vậy là em lại chạy về, mở cửa nhà kho. Khóa cửa lúc đó rất nóng, cánh cửa vừa mở ra, khói đặc của sóng lửa thiếu chút nữa thổi bay em. Em biết hắn chắc chắn đã phát hiện cánh cửa sắt lớn đã bị khóa, muốn thoát thân thì chỉ có thể trèo ra từ cửa sổ nhỏ ở phía trong cùng của kho giấy. Nhưng em đã nhờ chú hai hàn chặt hai thanh sắt lên chiếc cửa sổ nhỏ đó rồi, căn bản chạy không thoát. Em đứng ở ngoài cửa ho một lúc, đột nhiên quyết định xong vào trong gọi hắn ra, nói cho hắn beiets cửa sắt đã được mở."
Trì Hướng Noãn im lặng lắng nghe, hai tay nắm chặt dây xích đu.
"Khi em đi vào, cả người ông ta đều đã bốc cháy, đang vịn vào song sắt cửa sổ. Hắn thấy em đến, bỗng nhiên ôm em xông ra ngoài. Cánh tay hắn bắt lửa, ngọn lửa thiêu rụi quần áo em. Nói thật, khi đó em thực sự không ngờ rằng mình sẽ sống sót trở về, càng không ngờ, hắn vẫn cứu em."
Lúc ấy, có một thợ phụ ăn rất ít, tỉnh dậy tương đối sớm, gã gọi người đến dập lửa. Khi Diệp Hi thoát ra khỏi kho giấy, bên ngoài đã tụ tập rất nhiều người.
Cô đã hít một lượng lớn khói đặc, toàn thân rơi vào trạng thái nửa hôn mê, Diệp Đức Thành bế cô đến bệnh viện. Khi tỉnh lại, cô nghe thấy bác sĩ người lớn được đưa đến đã tử vong, đứa trẻ không sao, chỉ cần uống chút thuốc thanh phế, tránh gây bệnh về sau.
Về chuyện nhà kho bốc cháy, không một ai nghi ngờ cô. Khi đó, mọi người đều cho rằng trời nóng, pháo trong kho giấy lại nhiều nên mới dẫn tới hỏa hoạn, còn có một bộ phận đổ lỗi cho lão già lấy trộm xăng kia, nói nếu như không phải hắn đổ xăng trong kho giấy thì đám lửa đã không bùng lên nhanh như vậy.
Dù sao thì Trương Vĩnh cũng đã chết.
Cái chết của hắn khiến Diệp Hi rơi vào mâu thuẫn với chính mình trong thời gian dài. Cô bắt đầu nghi hoặc rốt cuộc phải làm thế nào để phân biệt thiện và ác ở con người.
Cũng chính lúc đó, vực thẳm của tội lỗi mở mắt nhìn Diệp Hi, nhìn Diệp Hi từng bước từng bước rơi vào vòng tay của nó.
Sau khi tỉnh mộng, Diệp Hi cầm một chai rượu vang đỏ đi đến bờ biển.
Giấc mơ này rõ ràng hơn bất kì giấc mơ nào trước đó, rõ ràng đến mức khiến người ta cảm giác như những giấc mơ này đã thực sự diễn ra.
Nước biển tầng tầng lớp lớp dâng lên, gió biển lướt qua đầu mũi mang theo hương vị mặn mà, mát lạnh.
Diệp Hi nhấp một ngụm rượu, nằm trên bãi biển, gối tay nhìn bầu trời trong xanh.
Từ lúc nào, những giấc mơ này càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng sống động?
Và cả Trì Hướng Noãn nữa.
Trì Hướng Noãn—— Chỉ cần nghĩ tới cái tên này, con tim sẽ đau nhói một trận.
Vậy còn niềm vui che trời rợp đất trong ngập tràn trong lòng trong giây phút gặp gỡ lần đầu thì sao? Tại sao quá khứ lại biến mất không dấu vết khi những cảnh tượng trong mơ đang ngày một rõ ràng?
Tại sao lại như vậy?
Rượu trong chai đã uống hết một nửa, Diệp Hi uống quá nhanh, một chút rượu rượu đỏ chảy xuống cằm, cô tiện tay lau đi, ánh mắt phiền muộn nhìn mặt biển nhấp nhô trập trùng.
Vì sao? Rốt cuộc là vì sao?
Cô nheo mắt lại, khuôn mặt ửng đỏ khác thường vì rượu. Cô che mắt lại, lặng lẽ nghĩ về những giấc mơ mấy ngày qua.
Câu nói kia lại vang bên bên tai: "Chị lại tưởng em là ai nữa rồi?"
Tưởng là ai nhỉ?
Rốt cuộc là ai?
Dòng nước mắt chảy dài theo đuôi mắt, nỗi xót xa lũ lượt bao trùm lấy con tim.
Không biết từ đâu mà tới, không biết khi nào sẽ dừng lại.
Chai rượu vang đã nhìn thấy đáy, gió biển thổi loạn tóc cô, đầu óc hỗn loạn, thủy triều dâng cao nhấn chìm cô, cô nhắm mắt, hưởng thụ kh0ái cảm ngột ngạt, khi oxy trong phổi cạn kiệt, mắt cô đột nhiên lóe lên vô số quang ảnh, những mảnh ký ức ùn ùn kéo đến tập kích trí óc cô.
Thời thơ ấu, ánh đèn pin và đom đóm.
Bầu trời sao mênh mông giữa màn đêm.
Mùn cưa và con ếch trong chai.
Khi đó người mới học chạy.
Góc váy vờn bay xé rách gió đêm.
Căn phòng nhỏ chật hẹp, chiếc ghế đẩu nhỏ bé ở cửa.
Cuốn sách mốc meo khuyết một góc.
Mạng nhện kết trên xà nhà kho giấy.
Máy móc ầm vang, sương mai và ráng chiều luân phiên kéo đến.
Người từng say giấc nồng trong đêm, cuộn tròn giữa đất trời.
Khi ấy, ánh mắt ngập tràn tinh tú, và cả khát khao.
Rồi cơn mưa giông bất ngờ ập đến, vội vã rời đi, tiến vào nơi phồn thịnh.
Những ngọn đèn neon lập lòe trước mắt dần ảm đạm ở cuối ngõ.
Đường tiệm cận bắt đầu tiến tới vô tận.
Ký hiệu công thức lộn xộn trên giấy nháp.
Trí tưởng tượng ngựa thần lướt gió tung mây sôi nổi trên giấy.
Ngẫu nhiên hồi tưởng về ánh trăng u sầu thời thơ ấu.
Khi ấy người luôn hoang mang nơi góc phố.
Nhìn từng nơi đoàn người bước qua.
Sau đó tôi tình cờ gặp người.
Cuộc sống hiu quạnh lạnh lẽo bỗng xuất hiện biết bao bi hài.