Ngoại truyện: 

Bên trong quan tài đá tối đen như mực, tôi đột nhiên mở mắt ra. Cô ấy đến!

Viên tinh phách trên n.g.ự.c tôi ngưng tụ thành viên hạt châu có ánh huỳnh quang lấp lánh, nó cũng đã cảm nhận thấy khí tức của chủ nhân.

Không uổng công bao nhiêu năm tôi bày mưu tính kế, cuối cùng thì ngày này cũng đã đến!

Tôi tên là Doanh Điện, c.h.ế.t cách đây ngàn năm trước do sự thay đổi của Vương Quyền, sau đó bị đạo sĩ phong ấn trong địa cung ở núi Trùng Dương.

Năm tháng cát chảy, biển cả nương dâu.

Nếu không phải có tinh phách này làm bạn, thì tôi sớm đã phát điên rồi hồn bay phách tán trong nghìn năm cô quạnh.

Cũng bởi vì tôi ích kỷ, cô ấy đã phải mang linh hồn không lành lặn luân hồi bách thế, đời đời phải c.h.ế.t thảm.

Tôi đã thử bù đắp: 

Ví dụ như tìm thấy cô ấy ở kiếp sau, sẽ bảo vệ cô ấy khỏi ác quỷ, nhưng đáng tiếc là tam hồn lục phách của tôi bị phong ấn, chỉ còn có một phách vất vưởng trên thế gian, sức lực không đủ để bảo vệ cô ấy.

Hoặc như lúc tôi xông vào địa phủ, định thay đổi lại vận mệnh của cô ấy, đáng tiếc sức không địch nổi, còn bị phạt năm trăm roi, rồi bị đày đến Ly Hỏa Cảnh để tự kiểm điểm suốt năm trăm năm.

Cho đến kiếp này của cô ấy, tôi biết rõ phải tự mình thoát khỏi khốn đốn trước, sau đó mới có thể che chở cho cô ấy.

Mười mấy năm trước, tôi tìm Họa Bì Quỷ muốn lấy tấm da người, hóa trang thành thầy phong thủy tìm đến họ hàng của cô ấy, thuyết phục bọn họ đem chôn cất cha của cô ấy ngay trên địa cung.

Lại dùng phép báo mộng cho mẹ cô ấy, để cô ấy đến thăm mộ vào tiết thanh minh.

Một là phá hủy cấm chế của địa cung, hai là dụ cô ấy thay tôi đi giải trừ phong ấn.

Không ngoài dự đoán, quả nhiên cô ấy đã tới!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tiet-thanh-minh-vieng-nham-mo-lao-quy-ngan-nam/chuong-18-phien-ngoai-1.html.]

Nhìn cô ấy cầm ra một đống đồ cúng kỳ quặc, nghe cô ấy nói toàn những lời linh tinh vô nghĩa, tôi không nhịn được mà “Hừ.” một tiếng.

Cô ấy không giống người có hồn phách không trọn vẹn, mà giống người có đầu óc chưa hoàn thiện.

Tôi lấy hồn phách còn lại đi vào trong chiếc vòng ngọc theo cô ấy xuống núi.

Những năm qua tôi ở trong địa phủ làm một chức quỷ sứ hữu danh vô thực, ác quỷ hung linh thấy tôi đều phải tránh xa ba thước, cho nên cái con nữ quỷ muốn lấy da mặt của cô ấy khi gặp tôi, liền phải quỳ lạy xin tha thứ.

Đó cũng là lần đầu tiên tôi hiện hình trước mặt cô ấy, thật lòng mà nói thì có chút hồi hộp, sợ để lại ấn tượng xấu cho cô ấy, không ngờ cô ấy lại mở miệng kêu một tiếng “Bố”.

Tôi đã cố nhịn, nhưng lại không nhịn được mà từ trong kẽ răng thốt ra một chữ “Cút”.

Lần đầu gặp mặt lại *bất hoán nhi tán.

*bất hoán nhi tán: Chỉ sự chia tay buồn.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Dưới sự chỉ dẫn của tôi, cô ấy đã gỡ bỏ thành công phong ấn giúp tôi.

Chuyện sau đó, mọi người đều biết rồi đấy, chúng tôi đã đốt Hoàng Tuyền, chiến đấu với Mạnh Bà, xông vào địa ngục, cuối cùng đã xuống tầng địa ngục thứ 19.

Trong ao Thiết Phách, tôi đã gột rửa tinh phách rồi trả lại cho cô ấy.

Khi chúng tôi chuẩn bị rời đi thì bất ngờ kinh động đến Diêm Vương, ba nghìn âm binh cản đường, tôi tự tin có thể thoát thân, nhưng không dám đảm bảo an toàn cho cô ấy, vì vậy tôi quyết định dùng vũ lực để giải quyết vấn đề.

Cuối cùng cô ấy đã trở về trần gian an toàn, mà linh lực của tôi cũng đã dùng hết, chỉ sợ sẽ hồn bay phách tán.

Tôi vốn định sau khi việc ở đây kết thúc sẽ bày tỏ tâm ý với cô ấy, nhưng xem ra không còn cơ hội nữa rồi.

Nếu không có duyên phận, cần gì phải khiến cô ấy thêm phiền muộn.

Tôi trở về địa phủ liền bị nhốt lại, thực ra dù không bị nhốt, với bộ dạng quỷ này của tôi cũng chẳng thể chạy đi đâu được nữa.

Ly Trạch tới thăm tôi, cậu ta hỏi tôi: “Làm quỷ không tốt sao? Làm gì phải khổ sở như vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play