Tuy nhiên, bọn họ không biết rõ tình hình gia đình của Lộ Hàn Xuyên, chỉ cho là điều kiện gia đình anh bình thường, bởi vì Lộ Hàn Xuyên rất kín tiếng, chưa bao giờ kể với bạn học về chuyện gia đình.
Quán bar có vài ca sĩ hát thường xuyên, lúc này trên sân khấu là một nam ca sĩ đang vừa hát vừa đàn ghi ta, thể hiện một bản nhạc dân gian. Hát xong một bài, có người bắt đầu vỗ tay, cũng có người gọi nhân viên phục vụ mang quà và tiền thưởng lên đó.
Nam ca sĩ đứng trên sân khấu cúi chào cảm ơn, rất nhanh, đèn laze sáng lên, phong cách âm nhạc thay đổi, nhạc róc thời thập niên 60, 70 của Anh, Mỹ vang lên, làm màn nhĩ của mọi người rung lên. Không ít người đổ xô vào sàn nhảy, bắt đầu nhún nhảy theo nhịp điệu âm nhạc.
"Lâm Linh, đừng ngồi mãi, vận động chút đi." Hồ Dương đứng dậy trước, rủ Lâm Linh lên sàn nhảy.
Trước khi Lâm Linh đến, Hồ Dương đã tự nhủ rất lâu, muốn tìm cơ hội hỏi Lâm Linh, liệu cô có thể làm bạn gái của mình hay không. Cậu đã có suy nghĩ này rất lâu, đã kìm nén trong lòng mấy năm nay rồi.
Nhưng khi Lâm Linh xuất hiện, nhìn cậu bằng ánh mắt trong veo, cậu đã mất hết can đảm để nhắc đến chuyện này. Cậu không ngốc, thực ra cậu đã sớm hiểu ra, Lâm Linh không có chút tình cảm nào vượt quá mức bạn bè và bạn học đối với cậu.
Không nói ra thì vẫn có thể làm bạn bè, làm bạn cùng lớp. Nếu thật sự nói ra, sau này có thể sẽ không thể gặp mặt, rất lúng túng.
Vì vậy, cậu đã thu lại ý định ban đầu, chỉ muốn Lâm Linh thư giãn thật thoải mái.
Lâm Linh cũng không gò bó, vẫy tay chào mấy người bạn, rồi bước vào sàn nhảy, bắt đầu nhún nhảy theo nhịp điệu âm nhạc.
Âm nhạc quá lớn, nói chuyện với nhau cũng khó khăn, Lão Ngũ im lặng, kéo Lão Tam vào sàn nhảy nhảy cùng.
Lộ Hàn Xuyên đặt hai tay lên bàn, nhìn về phía những người trong sàn nhảy.
Nhìn một lúc, anh nhìn thấy Lâm Linh trong đám đông. Khuôn mặt cô mượt mà hơn, làn da rất đẹp, khí sắc rất tốt, dưới ánh đèn laze nhấp nháy như đang phát sáng.
Thực ra anh đã rất lâu không gặp cô, lúc không gặp, anh cũng không nhất định nhớ đến cô gái này. Nhưng chợt vừa nhìn thấy, những ký ức trước đây lại ùa về.
Không biết từ lúc nào, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, hình như đang nghĩ đến chuyện gì đó thú vị. Lão Đại ngồi cạnh thấy biểu cảm này của anh, rất kỳ lạ, không biết cậu em này đang nhìn gì?
Amy ngồi cạnh, cũng nhìn thấy phản ứng của Lộ Hàn Xuyên. Theo tầm mắt của Lộ Hàn Xuyên, cô ấy cũng nhìn về phía sàn nhảy. Nhưng trong sàn nhảy có quá nhiều người, cô ấy không nhìn ra Lộ Hàn Xuyên đang nhìn ai, nhưng dù sao cũng có một người, là người Lộ Hàn Xuyên quan tâm, chỉ là người đó không phải cô ấy. Cô ấy cũng là người kiêu ngạo, bình thường cũng không thiếu người theo đuổi. Cô ấy cũng nhìn ra sự lạnh nhạt của Lộ Hàn Xuyên, nếu không phải cô ấy thực sự thích người này, cũng không đến mức luôn tìm cách tiếp cận anh.
Bây giờ Lộ Hàn Xuyên như vậy, rõ ràng là không có hứng thú với cô ấy. Nghĩ đến những điều này, Amy cảm thấy có chút khó xử. Cô ấy thích Lộ Hàn Xuyên đã lâu, từ khi cô ấy nhìn thấy Lộ Hàn Xuyên trong ảnh tốt nghiệp của anh trai mình, cô ấy đã bị cuốn hút bởi chàng trai này. Hôm nay cô ấy đến đây, cũng là do cô ấy chủ động xin anh trai mình đưa đến.
Nhưng bây giờ cô ấy thực sự đã đến, kết quả lại còn tệ hơn dự đoán của cô ấy. Cô ấy cảm thấy mình đến đây lần này, trước mặt mấy người bạn cùng phòng của anh trai như một chú hề.
Cô ấy thấy không thoải mái, thấy Lộ Hàn Xuyên vẫn không có ý định nhìn về phía mình, có chút không nhịn được, bèn quay sang nói với Lão Tứ bên cạnh: "Anh, em còn chút việc, đi trước, các anh cứ tiếp tục chơi đi."
Lão Đại lo lắng nhìn đồng hồ, nói: "Mười giờ rồi, giờ này em đi một mình không an toàn, ở lại thêm một lúc nữa đi, lát nữa chúng ta cùng về."
Sự bướng bỉnh của Amy trỗi dậy, vẫy tay ra hiệu mình không sao, cầm túi xách đi ra ngoài.
Lộ Hàn Xuyên liếc nhìn cô ấy, không nói gì. Anh không có ý định tiếp tục tiếp xúc với Amy, vậy thì phải dứt khoát cắt đứt suy nghĩ của cô ấy. Nếu không, sẽ không tốt cho cả hai, sau này sẽ rất phiền phức. Vì vậy, bây giờ anh chỉ có thể lạnh nhạt, để tránh để lại rắc rối về sau.
Về phương diện này, kinh nghiệm của anh đã rất phong phú, sau khi trưởng thành, thường xuyên có người muốn mai mối cho anh, nếu không phải ba mẹ anh giúp anh cản một số, sẽ còn nhiều hơn nữa.
Lúc anh em Lão Tứ rời khỏi quán bar, âm nhạc vẫn chưa ngừng, Lộ Hàn Xuyên chú ý, có vài người trong sàn nhảy không mấy an phận, luôn lợi dụng việc nhảy nhót để sờ soạng những cô gái, động tay động chân.
Anh nhíu mày, nhìn về phía Lâm Linh. Nhìn thoáng qua, anh nhận thấy Lâm Linh và một cô gái khác bị bao quanh bởi một nhóm bạn nam cao lớn của mình, không xảy ra chuyện gì.
Anh đoán có lẽ những người đó là bạn học của Lâm Linh, nhìn vẻ ngoài tràn đầy sức sống của bọn họ, Lộ Hàn Xuyên đột nhiên hỏi Lão Đại: "Có phải tôi già hơn những người cùng lứa tuổi không?"
"Cậu nói gì?" Lão Đại bị câu nói của Lộ Hàn Xuyên làm cho giật mình.
Anh ta đưa tay sờ lên trán Lộ Hàn Xuyên, tò mò hỏi: "Không bị sốt mà, sao lại nói như vậy?"
"Tôi tính xem, năm nay cậu 26 tuổi, nhỏ hơn chúng ta hai ba tuổi. Tôi còn chưa thấy mình già, sao cậu lại nghĩ như vậy?"
Lộ Hàn Xuyên không phản bác, anh cảm thấy hình như Lâm Linh ở trước mặt mình chưa bao giờ thoải mái như bây giờ, cũng chưa từng cười như vậy.
Có phải vì anh luôn nói về công việc, nói về vụ án, luôn nghiêm túc trước mặt cô, khiến cô cảm thấy anh quá già dặn?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT